Sai lầm thứ 3 là tôi đã tự đứng lên từ trong tuyệt vọng để làm trụ cột cho gia đình, từ việc mua nhà, sắm sửa, cứu vãn một cuộc hôn nhân mà lẽ ra không nên tồn tại. Từ đây tôi cũng bắt đầu nhận ra rằng anh không thuộc về gia đình, anh không tiếp cho tôi sức mạnh nào khác ngoài sự vô tâm đáng sợ nhất.
Một lần con đau, tự tôi phải mang con vượt hơn 10km giữa trời mưa bão, trên con đường quen thuộc ấy tôi thấy dài hút hút, sâu thăm thẳm. Có lẽ mưa trong lòng tôi lớn hơn là mưa ngoài trời, đến bây giờ nghĩ lại tôi thấy thương con mình quá đỗi. Lúc đó anh ở đâu làm gì hay chỉ đơn giản nhậu với bạn bè?
Riêng anh cứ mãi đắm chìm trong vọng tưởng địa vị, bàn bè với danh nghĩa tìm kiếm cơ hội làm ăn ngày càng xa gia đình hơn. Một ngày anh có 18 tiếng đồng hồ để làm việc và giao tiếp bên ngoài đến sau 12 giờ đêm về nhà. Tôi vài lần đề nghị ly thân, thậm chí ly hôn nhưng anh không đồng ý. Tôi lại xin anh hãy đi ra ngoài sống một mình, khi nào anh chùn chân mỏi gối rồi quay về nhưng anh vẫn thản nhiên và cứ tiếp tục làm tổn thương đến tôi.
Tôi tự an ủi rằng mình sẽ hạnh phúc khi cố vượt lên những lo toan, nhọc nhằn để giữ lấy cho con có một chỗ dựa vững chắc về tinh thần. Nhưng mỗi ngày đứa con bé bỏng của tôi đòi có đủ ba, mẹ cùng đi chơi, có mẹ đưa đi học, có ba đón về. Rồi những lần nó vô tình nói ba con là “kỹ mê” (tức là mê rượu theo lời giải thích của con) tôi bậc khóc vì những buồi tủi có cơ hội trào dâng bấy lâu.