Sai lầm đầu tiên của tôi là đã bỏ qua những lời nói dối dù nhỏ nhất ở chồng “anh đang ở nhà” mặc dù tiếng xe máy ù ù, tiếng dzo dzo chát chúa bên kia đầu dây. Sau đó đến những lần chồng tôi say nắng với gái bia ôm, không ít những tin nhắn hẹn hò mà tôi vô tình đọc được. Sau những điều đó anh chỉ giải thích ậm ừ với tôi rằng bạn bè chọc ghẹo. Khi đó tôi dễ dàng cho qua vì nghĩ đó chẳng qua chỉ là những giao tiếp bình thường trong xã hội.
Rồi đứa con đầu lòng ra đời trong niềm hạnh phúc lớn của những người làm cha, làm mẹ. Nhưng niềm hạnh phúc đó dường như chưa đủ để nếu kéo anh sống một cách nghiêm túc với gia đình. Anh không nghĩ gia đình là bến đỗ mà luôn tìm đến niềm vui cho riêng mình bằng những chuyến đi chơi riêng, những chầu nhậu bí tỷ bên bạn bè, gái gú.
Sai lầm thứ 2 của tôi là đã để cho chồng mình độc lập về kinh tế, để cho anh ấy tự thấy trách nhiệm của mình trong vai trò trụ cột của gia đình. Tám 8 năm vợ chồng chưa được 10 lần anh cho tôi tiền lương của anh. Anh kêu tôi trả tiền anh mua sữa cho con nhưng tôi thấy trong túi anh có vài chục triệu đồng, anh lại giải thích tiền của người ta.
Tôi tự trọng cho qua vì nghĩ rằng mình không phải sống với anh vì tiền và càng nghĩ đồng tiền không được làm mất đi hạnh phúc gia đình. Nhưng sự thật thì quá phũ phàng, gánh nặng cơm áo, gạo tiền, tiền ăn tiền học, tiền nhà và bao nhiêu thứ tiền đã quật gã ý chí kiên cường của người đàn bà như tôi tự lúc nào không biết. Sau bao nhiêu năm ngắm nhìn mình trong gương, tôi bật khóc vì sự tàn phá của thời gian để lại cho tôi một hình hài xấu xí.