Hà Nội đẹp và cổ kính lạ thường. Có khi là dạo hồ Gươm sáng sớm hay đến một quán cà phê nào đó, ngồi nhâm nhi chút cà phê và đọc sách. Tâm hồn tựa mặt hồ phẳng lặng, không vương chút bụi. Tôi của ngày ấy, rất sợ mình sai, sự sai lầm làm tôi bẽ bàng, có khi là tủi hờn, bất mãn với chính bản thân và cả với người khác. Mỗi khi bị người khác chê trách, sự xấu hổ đánh gục tôi, phải mất bao ngày tôi mới gắng gượng quên đi.
Từ ngày tôi đến với Hà Nội thấy mình sai nhiều hơn, thất bại nhiều hơn. Thế nhưng, những lỗi lầm không còn làm tôi thấy tủi hổ nữa, thay vào đó tôi bình tĩnh hơn. Hà Nội cho tôi những giờ phút chỉ là vì tôi, nhẹ nhàng dạo bước trên những con phố với hàng cây rợp bóng, tôi suy nghĩ về cái sai của mình, về những điều tôi cần sửa đổi. Hà Nội âm thầm, không một lời trách, người bạn ấy chỉ lắng nghe nhưng cũng đủ thấu hiểu. Lời xin lỗi cuộc đời dù có đến muộn, nhưng chắc chắn Hà Nội sẽ không cho tôi làm khác. Một tôi bé nhỏ…
Tôi thấy vạn vật thật to lớn và Hà Nội cũng vậy. Tôi chẳng dám nghĩ mình có thể làm được một điều gì to tát, chỉ thèm thuồng nhìn vào thành công của người khác mà ngưỡng mộ. Hà Nội đã cho một nguồn động viên lớn lao. Tôi đã nghe thấy những mảnh đời bất hạnh va vấp nhưng vẫn đau đáu một ước mơ bình dị về một tổ ấm. Tôi đã nhìn thấy một chị gái tật nguyền, ấy vậy mà vẫn gắng gượng lê đôi chân đi học và trở thành một giảng viên tốt. Tôi nhìn thấy những cô lao công, vẫn chăm chỉ vệ sinh môi trường trong cơn mưa đêm tầm tã.