Điều mà tôi thấy mình may mắn nhất là dù anh sắp bước sang tuổi 30 nhưng tôi chính là mối tình đầu của anh. Yêu anh, tôi được nhận một tình yêu nồng nàn không tì vết, không vương vấn bóng dáng của ai. Anh là con một gia đình gia giáo, ba mẹ hiền hậu, anh trai và chị dâu cũng thoải mái và vui vẻ. Bản thân anh làm việc cho một cơ quan cấp cao của thành phố, dù lương nhà nước không thể so sánh với các công ty nước ngoài song tôi biết với sự cố gắng, anh sẽ lo được cho gia đình. Buổi tối, anh còn tranh thủ làm việc online để kiếm thêm thu nhập. Với tôi, đây là người đàn ông cần để yêu thương và gắn bó.
So với nhiều người, tôi chẳng là gì, nhưng tôi hiểu như vậy đã là hạnh phúc lắm rồi. Bởi sau những sóng gió tôi trải qua, tìm được một người đàn ông tốt, yêu thương và chăm lo hết mình cho gia đình là điều tuyệt vời nhất. Anh đã xác định xin cưới tôi làm vợ và nhiều dự định tốt đẹp đã được hai đứa bàn bạc với nhau. Tuy nhiên, tôi lại không thể vui niềm vui trọn vẹn khi phải chấp nhận rời bỏ công ty mình đang làm để theo anh về quê nhà sống và làm việc.
Tôi không thể tìm được người thứ hai như anh và biết mình sẽ được hạnh phúc với một người chồng như thế. Nhưng tôi sẽ rất đau và tiếc nếu phải từ bỏ sự nghiệp mình đang theo đuổi, từ bỏ niềm đam mê công việc tôi yêu thích, từ bỏ mức lương hứa hẹn và một môi trường làm việc tốt. Đâu đó trên mạng là những tâm sự buồn của những cuộc hôn nhân đổ vỡ, là vài lời khuyên từ người thân, bạn bè, đừng nên cưới sớm để lo cho sự nghiệp vững vàng. “Sự nghiệp sẽ theo ta suốt đời còn tình yêu không chắc, có đó rồi mất đó”, cũng có người bạn khuyên tôi, thời buổi giờ vợ chồng ly dị đầy rẫy, kiếm được người như anh là phúc đức của tôi, những lời khuyên trái chiều của bạn bè làm tôi hoang mang quá đỗi.