Rồi một ngày vợ tôi liên lạc để ly hôn. Em biết chuyện khóc lóc nhưng không trách cứ. Thủ tục ly hôn lằng nhằng vì mẹ tôi cứ giành cháu, đúng lúc đó em có thai và muốn tôi cưới. Tôi nói với mẹ cho cưới em rồi ly hôn sau, mẹ không nói gì nhưng sang nhà em sỉ vả, nói em giật chồng thì ráng chịu, giờ bà không nhận trừ khi ly hôn xong. Em khóc hết nước mắt, tôi khuyên em bỏ con mà em không đồng ý.
Đến khi em sinh con, mẹ cũng không nhìn lấy một cái. Sau khi tôi ly hôn xong tổ chức cưới, mẹ chỉ tới cho có lệ, còn lại gia đình em lo hết. Cha mẹ em thương con nên thấy tôi yêu thương em đã vun vén cho hai đứa, tôi biết ơn họ vì không chê tôi, so với em tôi thật không ra gì. Sinh con xong em gửi cho ngoại, đi bôn ba với tôi khắp nơi, đen đúa nhem nhuốc, gầy đi. Em bàn với tôi về nhà mở quán cà phê sống gần cha mẹ và con, tôi đồng ý. Lúc đó tôi rước mẹ về với gia đình ở quê vợ, mẹ tôi tính chi ly, khó khăn, xưa giờ vẫn thế, trong mắt bà con bà là nhất còn ai cũng tầm thường (mẹ tôi 40 tuổi mới sinh tôi).
Em lo dọn dẹp quán cà phê, nhà cửa không lo tới, ăn thì kêu ở quán kế bên. Mẹ tôi lại luôn muốn quán xá sạch sẽ, nhà cửa tươm tất, ăn uống đàng hoàng, anh vợ sang giúp phụ quán ăn cơm, bỏ xong chưa rửa chén bị bà chửi thẳng là mất dạy. Tôi góp ý với mẹ là đang sống ở nhà vợ, vợ tôi lo quán xá hết giờ rồi, chén bát nhà cửa tối em mới lo, còn anh vợ sang giúp là mừng chứ đàn ông ai lại rửa chén, giống như tôi cả ngày không làm gì sao mẹ không la. Mẹ bảo mày làm chủ nên không cần làm. Tôi không biết nói gì, còn vợ tôi vẫn hiếu thảo với mẹ.