Việc gì đến sẽ đến, chưa được bao lâu ba tôi ra đi. Tôi rất đau buồn và hụt hẫng về tinh thần, vì dù sao còn sống ba vẫn là chỗ dựa tinh thần cho con cái, là người lãnh đạo gia đình. Cuộc đời bất hạnh, khi tôi đạt được ước nguyện thì ba đã ra đi bỏ lại mẹ và anh em chúng tôi. Thật khó để vượt qua nên tôi nản lòng, rút khỏi công ty, trong khi công việc tôi đã xây dựng từ lúc mới bước vào ghế giảng đường.
Ý chí muốn vượt nghèo, tôi không dừng lại ở đó mà quyết định thử sức ra mở công ty riêng, càng làm càng thua lỗ vì vốn và nhân sự hạn chế. Tuổi trẻ nông nổi, háo thắng, tôi đã thất bại, đánh mất gia đình nhỏ vì vợ chồng chẳng ai nhịn ai. Chúng tôi ly hôn sau thời gian dài ly thân.
Mệt mỏi với cảnh độc thân, tôi đến với người sau hơi vội vàng và có với nhau bé trai. Tôi nghĩ mình phải cố gắng giữ gìn hạnh phúc vì không muốn sự thay đổi, đã một lần mang tiếng với gia đình dòng họ rồi. Vậy mà sự thật phũ phàng, em đâu biết trân trọng, không cùng tôi bước đi trên con đường chung nữa. Công việc dù khổ tôi không thấy mệt mỏi và bế tắc mà chuyện gia đình đã làm tôi gục ngã, chán chường. Tôi đã sai chỗ nào, xin hãy chia sẻ cũng tôi.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)