Cuộc sống của tôi trở nên trầm lắng khi vắng anh, tôi sống lặng lẽ, khép kín. Ngoài giờ làm việc, tôi đăng ký học ngoại khóa để lấp kín thời gian trống. Tôi sợ những lúc chỉ còn một mình, sợ phải nhớ đến anh vì nó giống như thói quen vậy, cứ nghĩ đến anh nước mắt tôi lại tuôn trào. Tôi phải tự an ủi: “Cố lên, phải mạnh mẽ lên, không được gục ngã vì yêu, anh ta không xứng đáng”.
Thời gian cứ như thế trôi đi, hơn ba năm sau, tôi gặp được một người con trai trong chuyến du lịch cùng công ty. Anh có ý chí, khôn khéo, thành đạt, thích tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên và luôn tìm cách để gặp được tôi. Mặc dù chúng tôi có khoảng cách rất xa về địa lý nhưng anh thường xuyên về thăm tôi. Anh quan tâm đến tôi từng tí một và không bao giờ để tôi phải buồn, cũng có thể cảm giác buồn với một ai đó đã không còn. Anh bảo tôi phải viết thư nhưng tôi chẳng biết viết gì cả. Điện thoại tôi cũng chỉ nói vài câu chứ không muốn nói nhiều như trước đây. Dường như ông tơ bà nguyệt đã đưa anh đến gặp tôi và cho tôi biết như thế nào là được yêu.
Tôi đã đồng ý lấy anh mặc dù vẫn chưa yêu. Khi biết tôi quen anh, ba mẹ cương quyết phản đối vì chúng tôi không hợp tuổi. Anh luôn hứng chịu những gì ba phản đối khi đến nhà tôi, thậm chí quà cáp anh mang biếu ba tôi đem vứt ra đường. Vậy mà anh vẫn nhẫn nhịn để thuyết phục ba đồng ý cho cưới tôi. Còn tôi đã nhận lời anh nên phải giữ lời hứa. Cuối cùng chúng tôi đã thành vợ chồng đến nay hơn 15 năm rồi, con trai con gái lần lượt ra đời. Đến thời điểm này, tôi thấy mình có cuộc sống hạnh phúc, mọi người cũng nói vậy. Lấy chồng rồi, tất cả thời gian dành hết cho chồng con nên chuyện cũ tôi cũng lãng quên.