Trong thời gian quen anh, cũng có nhiều người theo đuổi nhưng tôi luôn giữ khoảng cách. Nhiều người nhận xét về tôi: “Em là cô gái dễ thương, dễ ghét và dễ nhớ”. Một số người khi biết tôi quen anh, thường khuyên: “Sao chim đậu không bắt mà bắt chim bay”. Những lúc như vậy, tôi chỉ mỉm cười và nghĩ mình không sai.
Một năm sau, anh bảo tôi anh sẽ về. Tôi háo hức trông từng ngày qua nhanh để gặp được anh. Chúng tôi lại được gần nhau, xóa tan bao nỗi nhớ nhung cho những tháng ngày xa cách. Khi ấy, công việc của anh sắp kết thúc, còn tôi đã đi làm. Khi bên anh, tôi hỏi: “Khi nào chúng mình cưới nhau”. Anh trầm ngâm trả lời: “Anh không thể vì gia đình không đồng ý ”. Tôi lặng đi với cảm giác hụt hẫng, nghẹn ngào, mặn đắng. Bao nhiêu niềm tin, hy vọng về anh bỗng vỡ tan. Tôi thấy mình bị mất phương hướng vì không còn điểm tựa. Tôi phải tiếp tục sống như thế nào đây khi mà không có anh. Rốt cuộc điều mà tôi cảm thấy “không ổn” đã thành sự thật, mình đã sai.
Tôi vẫn cố gắng thể hiện sự vui vẻ, vô tư khi bên anh cho đến lúc anh đi với mong muốn nó sẽ kết thúc tốt đẹp như lúc mới bắt đầu. Nhìn lại suốt thời gian yêu nhau, có lẽ tình cảm anh dành cho tôi chỉ là sự ngộ nhận của tình yêu, một cảm xúc nhất thời chứ không thể gọi là yêu. Tôi chủ động nói lời chia tay anh trong nước mắt với lý do thuộc về mình để anh không phải áy náy, day dứt.