Tôi mệt mỏi khi sống trong suy nghĩ mình quan hệ với chồng thì vô hình chung cũng lăng chạ như anh, sống kiểu bầy đàn, dần dần trong tôi hình thành ý nghĩ ghê sợ điều đó. Cũng xin nói thêm, khi biết anh có nhiều mối quan hệ phức tạp bên ngoài, tôi đã khuyên nhủ rằng anh hãy nghĩ đến vợ con, vợ một mực chung thủy với anh sao anh phải bội mà không nghĩ đến cảm giác của người bị phản bội ra sao. Rằng tôi không thể theo anh mà giám sát được, anh không đi với người này thì lại đi với người khác, tất cả chỉ là ở anh, đừng nghĩ rằng tại ai quyến rũ nếu anh không muốn.
Tôi chịu khó quan tâm, chăm sóc anh chu đáo hơn, nhẹ nhàng và làm mới bản thân, chịu khó làm đẹp với hy vọng anh không nhìn thấy vợ đã chán. Tôi không hiểu nổi anh, trong chuyện chăn gối vẫn cuồng nhiệt và hết mình với vợ, có nhu cầu đòi hỏi vợ, điều đó chứng tỏ anh không chán tôi hoàn toàn. Sao anh vẫn không thôi tán tỉnh các cô gái xung quanh? Ấm ức và mất niềm tin hoàn toàn vào chồng nên giờ tôi đã bất lực với cuộc sống gia đình.
Tôi không muốn nói, không muốn hờn giận hay trách móc nữa, buông xuôi để anh muốn làm gì thì làm, cũng thấy sợ quan hệ với anh nên đã né tránh và ngủ riêng, tôi dự định ly thân vì cảm xúc với anh đã nhạt dần. Cuộc sống cứ như thế thật sự mệt mỏi, tôi không quá nhu nhược mà chấp nhận chôn vùi cả cuộc đời với một người đàn ông như vậy nhưng ngay lúc này chưa dám quyết định điều gì khi thấy con quấn quýt và rất bện bố, điều đó làm tôi đau lòng.