Một lần anh vô tình nghe được cuộc nói chuyện của bố và mẹ, phát hiện ra chính ông là người đã yêu cầu em ra đi nhưng anh vẫn không biết ông đã đưa em đi đâu. Anh không thể hỏi vì chắc chắn không nhận được câu trả lời và có thể sẽ càng khiến anh khó tìm được em. Anh thật sự không ngờ chính ông là người đã khiến cho cửa hàng của mẹ em bị mất giấy phép kinh doanh.
Chính ông đã dùng ảnh hưởng của mình để ngân hàng không gia hạn thêm cho khoản nợ của gia đình em cùng với việc cung cấp thông tin nhà em mất khả năng chi trả khi cửa hàng bị đóng cửa. Người em từng gọi là ân nhân đã dồn em vào đường cùng chỉ vì một mục đích duy nhất khiến em rời xa anh mãi mãi. Anh không có lời gì để nói ngoài xin lỗi em cùng gia đình. Anh chỉ còn biết nhờ mấy đứa bạn tìm tin tức về em.
Sáng hôm qua, một đứa bạn gọi cho anh bảo lên báo đọc. Anh vẫn chưa hiểu ra chuyện gì, nhìn xuống cuối bài viết anh hiểu đó là em. Không bỏ lỡ cơ hội này anh liền gửi thư kèm ảnh của em đến tất cả những người quen biết bên đó. Em à! Em có tin điều kỳ diệu tồn tại trên đời này không? Lần đầu tiên khi em rời xa anh, anh đã rất buồn. Lúc đó có nhỏ bạn bói cho anh, nó bảo duyên chúng ta là “duyên tiền định”, anh cười và nghĩ nó chỉ muốn làm anh hết buồn. Nhưng nó lại bảo anh vào ngày Noel hãy ăn mặc thật đẹp và cầm theo một giỏ hoa để cho trái tim dẫn lối và anh sẽ gặp lại em. Đúng vậy, ngày hôm đó trái tim của anh đã dẫn dắt đến chỗ của em như một sự sắp đặt trước mà chính anh cũng không biết trước kịch bản.