Đến giờ anh vẫn lo cho gia đình nhà tôi (vì điều kiện nhà đẻ tôi không có nên anh thường xuyên biếu tiền, tạo công việc cho các em của tôi), anh vẫn mua đồ mà tôi thích, lo lắng cùng tôi cách mua nhà, sinh con, chăm chút cho tôi từng tý một. Tôi vẫn cảm nhận được anh còn yêu, vẫn tặng tôi những món quà bất ngờ. Anh không hắt hủi, luôn nhường nhịn tôi khi cả hai cãi vã.
Chuyện anh chat với gái, đôi lúc tôi nghĩ bỏ qua, miễn sao anh vẫn yêu thương mình là được, nhưng sự tổn thương lại dâng lên làm tôi muốn vứt bỏ hết. Thời gian xa anh cũng nhiều, tôi cứ tin, sống chung thủy, vò võ một mình, đối nội đối ngoại rồi làm việc, nhiều khi cảm thấy rất cô đơn nhưng vẫn cố và tin anh. Cuộc sống cứ thế, tủi thân lắm. Có chuyện gì tôi đòi ly hôn anh cũng không bao giờ đồng ý.
Tôi cũng sợ mất anh lắm nhưng không muốn tin vào anh nữa. Đã mất niềm tin thì còn lại gì khi 3 lần rồi sống trong hoài nghi, thật sự quá mệt mỏi. Có lẽ tôi cũng nên thay đổi tính cách của mình, sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nhẹ nhàng thể hiện tình cảm với chồng nhiều hơn mỗi khi anh về, cố gắng tiếp tục để có con, vun đắp cho mối tình đầu của cả hai. Nếu sau một thời gian anh vẫn không thay đổi tôi sẽ nói chuyện thẳng thắn với anh, còn không được nữa chắc chắn chấm dứt, dù lúc đó có con rồi tôi vẫn chấp nhận vì luôn muốn sinh con cho người tôi yêu thương nhất. Tôi tin mình sẽ vượt qua được