Thỉnh thoảng ngồi một buổi cà phê trò chuyện, còn thời gian được ở bên nhau đúng nghĩa như những đôi tình nhân khác chỉ đếm trên đầu ngón tay, vậy mà không lần nào gặp anh về tôi không khóc bởi cảm thấy có lỗi với chồng. Đau lòng nhất là chồng không ngừng lo lắng, vỗ về khi thấy tôi nằm có vẻ mệt mỏi, anh cứ nghĩ tôi mệt vì công việc chứ ngờ đâu đã phản bội anh như vậy.
Đỉnh điểm là sau lần gặp gần nhất cách đây một tháng, khi chồng và con gái đã ngủ say, đó là lúc tôi đối diện với chính mình, nước mắt không ngừng rơi và lồng ngực đau thắt như có ai đó bóp nghẹt. Nhìn hai người thân yêu bên cạnh ngủ say, tôi cố kìm nén để không bật ra tiếng nấc, thấy mình tội tệ, không xứng đáng nhận được tình yêu của chồng. Tôi mở mạng lên nhắn tin cho người yêu, nhắn rất nhiều. Anh quá hiểu tôi nên đêm đó cũng không ngủ, chúng tôi đã nói chuyện rất lâu, rất nhiều và quyết định đó là lần gặp cuối cùng.
Những ngày sau đó, chúng tôi vẫn nhắn tin nhưng ít dần. Đến lúc tôi gửi bài viết “Gửi các nàng rau sạch” cho anh đọc, anh nhắn cho tôi những dòng tin cuối cùng, nói rất buồn và đau lòng rồi im lặng đã ba ngày nay. Tôi viết bài này như một lời xin lỗi người yêu, xin lỗi vì tôi đã đến rồi đi khiến cuộc đời anh có thêm những kỷ niệm buồn. Tôi đọc được ở đâu đó một câu nói rất hay: “Có một thứ hạnh phúc gọi là chia tay”, vì thế hy vọng tôi và anh sẽ hạnh phúc khi chia tay.