8 năm qua, tôi lấy sự cô đơn, sự buồn tủi, bất hạnh vì cha mẹ gãy đổ và những lời hứa hẹn sửa đổi của chồng, vì giữ hai chữ “gia đình”… để làm động lực phấn đấu, vươn lên trong thương trường và cuộc sống. Tôi gồng sức lên làm người phụ nữ mạnh mẽ, độc lập, tự tin để làm điểm tựa cho con và bản thân. Nếu tôi không tựa vào mình thì còn tựa ai? Giờ tôi thật sự sụp đổ, mệt mỏi, gục ngã. Tôi ngã quỵ về tinh thần nhưng cố gắng mạnh mẽ trước con trai. Tôi không muốn cháu hoang mang khi điểm tựa duy nhất của cháu sụp đổ. Sứ mệnh “làm cha, làm mẹ cho tôi niềm hạnh phúc mới”.
Chiêm nghiệm lại cuộc hôn nhân, gia đình mình, tôi chợt nhớ đến câu nói từng tâm đắc cách đây 10 năm nhưng không đủ dũng cảm nhìn nhận “Hôn nhân không tình yêu, không sự tôn trọng giống như tù ngục giam hãm hai con người lại với nhau cho đến khi thân tàn, lực kiệt, rồi còn lại gì ngoài hai mảnh chiếu che thân”.
Giờ tôi sẽ không cố níu giữ một cái vỏ gia đình mục nát, không cố tin vào sự thay đổi con người và không tiếp tục hy sinh cuộc đời, ước mơ cho những điều vô nghĩa. Tôi sẽ bỏ lại tất cả vật chất, căn nhà không tiếng cười, sẽ nắm chặt tay con ra đi thanh thản.
Tôi biết phía trước còn nhiều chông gai, khó khăn cho người mẹ đơn thân như tôi. Tôi tin có thiên thần bé nhỏ luôn bên cạnh, sẽ có thêm nghị lực, niềm tin và trách nhiệm mới để đi tiếp, thực hiện những mục tiêu tích cực cho con trai và lẽ sống riêng cho mình. Tôi hồ hởi với những hoạch định mới: cho con học bơi, học đàn, tham gia câu lạc bộ tiếng Anh, du lịch, thăm bà con, tìm hiểu về bảo hiểm nhân thọ, mua nhà, chăm chút căn nhà mới, gửi tiết kiệm cho con, chăm sóc bản thân, ngần ấy kế hoạch cũng đủ khiến bà mẹ đơn thân như tôi bận rộn rồi.