Bốn năm trôi qua kể từ khi xa em, cuộc sống của anh không thay đổi nhiều nhưng vòng xoáy của cuộc sống mưu sinh đã làm anh trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn. Tự mình vượt qua những khó khăn để thấy cuộc sống muôn màu muôn vẻ. Suốt bốn năm đó, anh chưa bao giờ ngưng suy nghĩ về em, vẫn theo dõi em trên Facebook, qua lời thăm hỏi của bạn bè, gia đình em. Em vẫn vậy, vui vẻ, yêu đời, công tác tốt, duy chỉ có đôi mắt đượm buồn. Đêm qua, anh lại nằm mơ thấy em trong bộ váy cưới tinh khôi mà em từng ao ước lúc còn bên anh. Trong giấc mơ đó chú rể không phải anh, mồ hôi đầm đìa giữa trời đông lạnh giá, anh giật mình tỉnh giấc mà thoảng thốt gọi tên em.
Anh có nên quên em không? Quên em đi để sống một cuộc sống khác, để trọn đạo làm con? Đã đến lúc anh cho bố mẹ mình một nàng dâu, một đứa cháu nội rồi, hay anh lại tiếp tục chờ, chờ một điều mà đến bản thân mình cũng không biết là chờ điều gì. Con người ta không thể sống mãi với quá khứ được, anh sẽ đến gặp em để nói những điều anh cần nói rồi về lấy vợ, được không em?
Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com