Còn bên “người thứ ba”, anh luôn bên cạnh tôi bất cứ khi nào tôi cần, luôn là chỗ dựa tinh thần cho tôi trong mọi tình huống. Anh sâu sắc và bản lĩnh làm cho tôi cảm thấy thật bình an và trong “chuyện ấy” chúng tôi thật vô cùng hoà hợp và cuối cùng tôi đã quyết định ly hôn với chồng, mặc dù khi đưa ra quyết định này như đưa ra án tử cho tôi vậy. Mọi người cực lực phản đối và lên án tôi vô cùng quyết liệt. Gia đình tôi, gia đình chồng, bạn bè đồng nghiệp ai cũng khuyên can tôi nên cố gắng chấp nhận cuộc sống tuy không được hạnh phúc nhưng cũng không phải là địa ngục, anh tuy vô tâm nhưng không phải kẻ nát rượu vũ phu, nhưng họ đâu phải là tôi? Họ đâu có sống suốt đời với người ấy như tôi, họ chỉ tiếp xúc xã giao, chỉ chào hỏi, chỉ làm việc chung, thậm chí anh em chị hay ba mẹ anh cũng đâu có sống với anh suốt đời như tôi.
Tuy rằng chồng không phải kẻ vũ phu, nát rượu, đề đóm hay bài bạc nhưng ở chúng tôi không có sự đồng điệu trong tâm hồn và quan trọng anh không cho tôi được đứa con mà tôi khao khát. Cuối cùng tôi đã chia tay anh để đến hợp pháp với “kẻ thứ ba” trong sự ghẻ lạnh của gia đình tôi, gia đình anh và bạn bè. Họ nói tôi đứng núi này trông núi nọ, bội bạc, hư hỏng, nhưng tôi chấp nhận tất vì muốn sống cho mình chứ không sống vì người khác và đến giờ đã 10 năm tôi sống với “kẻ thứ ba”, có một cuộc sống thật hạnh phúc. Chúng tôi có với nhau hai đứa con và quan trọng là bây giờ có còn ai chê bai tôi nữa đâu.