VN88 VN88

Tâm sự tôi như món đồ chơi trong bộ sưu tập của anh

Rồi tôi đọc được những tin nhắn không bình thường trong điện thoại của bố, tôi lơ đi vì nghĩ chỉ cần mẹ không biết thì gia đình vẫn được yên ổn. Chỉ đến khi mẹ mất, tôi cảm thấy giận bố nhiều, không muốn nói chuyện, không muốn nhìn mặt ông. Tôi nghĩ người mình yêu sẽ là chỗ dựa nhưng rốt cuộc tôi phát hiện ra mình chỉ là thứ rau sạch không hơn không kém. Mà nói là rau sạch thì cũng chưa chắc đúng vì khi 4-5 tuổi tôi đã bị đứa anh họ hơn tôi 5 tuổi rủ chơi trò người lớn, ngay cả việc mình còn hay mất tôi cũng không biết.

Cuộc đời tôi giống như trò hề. Tôi suy sụp, khóc nhiều và cảm thấy mất phương hướng. Hơn cả chục lần tôi muốn mình chết đi. Khoảng thời gian khó khăn đó đã trôi qua hơn 3 năm, bước vào tuổi 30 tôi không có gì trong tay ngoài những vết thương chằng chịt trong tim. Tôi mất niềm tin vào đàn ông, nói chuyện và cười với họ nhưng trong đầu nghĩ: “Hắn coi mình là đồ chơi ư”.

Những thứ được gọi là quá khứ vẫn cứ ám ảnh tôi. Thỉnh thoảng tôi rơi vào trạng thái tuyệt vọng mà chẳng vì bất cứ lý do gì. Đôi lúc đi trên đường, nhìn thấy ôtô chạy qua, lại bất chợt có cái cảm giác muốn lao. Đứng trên tầng cao, tôi tự hỏi liệu nhảy từ đây xuống có chết được không?

Tôi không biết phải làm thế nào để xóa bỏ cái cảm giác này, nếu một ngày nào đó trong vô thức tôi từ bỏ cuộc sống của chính mình thì nỗi đau để lại cho gia đình chắc sẽ không nhỏ chút nào. Tôi thật sự không biết phải làm gì lúc này, dường như đang mất kiểm soát với cảm xúc của chính mình.

(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.