Giờ đây, dù rất nhớ nhưng lòng tự trọng không cho phép tôi liên lạc với anh. Mỗi đêm tôi nằm trằn trọc, thao thức không sao ngủ được. Ngày nào cũng vậy, 3-4h sáng tôi lại giật mình tỉnh giấc, những hình ảnh về anh, về chúng tôi, về gia đình anh cứ quanh quẩn nhảy múa trong đầu óc khiến tôi như cảm thấy có ai đó đang hút hết không khí của mình, không thở nổi.
Tôi đã tưởng như máu xương và nước mắt cùng hòa vào với nhau, như muốn vỡ toang lồng ngực. Thật khó để diễn tả cảm giác ngày ngày vẫn nhìn thấy, vẫn nhớ và lo lắng mà không thể hỏi thăm nhau một lời. Vừa mới hôm qua thôi còn ngồi chung trong mâm cơm với gia đình mà hôm nay lại buộc phải như người xa lạ đến vĩnh viễn. Cảm xúc này chỉ có thể gọi tên là đau đến tê dại.
Thật đáng cười cho ai đó còn đang loay hoay, mắc kẹt ở quá khứ như tôi. Ngày ngày, vẫn thấy anh vui đùa, bình thản trên các trang cá nhân của mình, những người thật lòng và thiếu kinh nghiệm trong chuyện tình cảm thật khổ. Điều mà tôi áy náy, trăn trở nhất đó là bà nội và mẹ anh. Ánh mắt buồn lo của họ khiến tôi thấy mình có lỗi thật nhiều, tôi thương họ như thương chính mẹ của mình vậy.
Mỗi ngày tôi đều cố vùi đầu vào học hành, công việc để trí óc không còn chỗ trống cho hình ảnh anh quay cuồng nữa. Chùa là nơi tôi hay lui tới nhất để cân bằng cảm xúc và kìm chế dục vọng tầm thường của tuổi trẻ. Đôi lúc ý nghĩ đến ở hẳn trong chùa lại cuộn lên trong lòng tôi nhưng vì còn nghĩ về bố mẹ nên tôi chưa thể sống theo mong muốn của mình. Với tôi tất cả là một vết đau dài, chỉ trách ban đầu đã sai vì tôi tin.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)