Tôi dành một buổi kể cho em nghe về quãng đường đã đi qua, kể thời tuổi em tôi như thế nào khi ở bên ngoài. Chỉ cho em những kiến thức nông cạn mà tôi học được từ xã hội về giá trị thời gian, cuộc sống, em cứ nghe nhưng chẳng nói lời nào, chịu ở nhà được vài hôm lúc tôi có mặt, sau lại đâu vào đấy. Sẵn bực bội lại cãi nhau với em, tôi hét lên bảo bỏ hết, không học hành lo lắng gì nữa, em hằn học nhìn tôi, bảo tôi ghi nhớ những điều mình nói rồi bỏ đi.
Gia đình vốn đã rắc rối giờ lại áp lực hơn, nhiều lúc chỉ biết khóc một mình mà cảm thương cho điều ấy, muốn sau này học xong sẽ chịu khó để lo cho em được một mái nhà thật sự, nơi của riêng 3 chị em, nơi có bàn thờ nhỏ dâng hương bố mẹ rồi mới tính chuyện mình. Một con nhóc đôi mươi già trước tuổi như tôi chưa từng bỏ cuộc, hay bỏ bê cuộc sống của mình, luôn có trách nhiệm và giải quyết nhanh dù làm việc gì nhỏ nhất, nay lại cảm thấy mệt mỏi, mất tự tin vì không gần được em mình để khuyên bảo đến nơi đến chốn, có thể em không khó bảo như người ta nói, nhưng khoảng cách đó càng làm tôi và em thêm cách xa.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)