VN88 VN88

Tâm sự tôi muốn bù đắp những mất mát cho em trai

Thôi thì mọi chuyện cũng qua, bản thân tôi dù là chị gái lớn trong nhà, tự trách mình từ bé cho đến bây giờ chẳng được ở cạnh em nhiều để chăm lo chia sẻ cho em, chưa giặt cho em một cái áo quần tử tế, chưa tạo cho em được cái gì mà em mong muốn nhất. Năm ấy sau khi bỏ đi ra ngoài 2 năm không liên lạc với ai trong gia đình, một lần vì nhớ quá nên tôi lấy hết can đảm về thăm em dù có bị ghét đuổi. Nghe mọi người kể lại, có lần em trốn học đi đâu lên tận Hà Nội, sau được người ta dẫn ra công an phường để tìm đưa em về nhà, nghe kể em nói đi tìm chị mà nước mắt tôi cứ thế rơi, cố dặn dò em ở nhà đợi, đợi tôi thành công và ổn định hơn nhất định sẽ về lo cho 2 đứa.

Sau chuyện đó mọi người hỏi em có đi học không nhưng em từ chối, phần vì học kém và cũng có phần do em không cố gắng. Em cũng như tôi, lại dừng con đường học tập năm lớp 7. Em về ở với chú út, phụ giúp chú ở xưởng sắt nhỏ, gia đình tôi sau biến cố ấy ra thì nhà các chú bác không giàu có nhưng ở mức khá giả. Tôi không biết trong 2 năm em sống nhà chú thế nào, đôi lần về thăm nhìn em vất vả, tuổi nhỏ mà làm việc hơn cả người lớn càng áy náy và thương em nhiều hơn. Khi nghe tôi nói dự định có thể tôi sẽ đi du học, em cũng giật mình tưởng tôi nói dối.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.