Sinh con ai chẳng muốn con mình hạnh phúc, vì vậy ba mẹ, anh chị em đã phản đối rồi lại khuyên nhủ tôi nên dừng lại, mọi người xung quanh cũng không ủng hộ cách im lặng và chịu đựng của tôi. Chỉ có người trong cuộc mới thật sự hiểu rõ, nên tôi vẫn luôn biện minh cho chồng: vì anh lớn lên ở một hoàn cảnh khác tôi, cuộc sống và môi trường tạo nên tính cách con người, vì thế anh sống phóng khoáng. Tôi muốn nói với chồng “Em yêu con người thật của anh và hãy là chính anh, chồng nhé”.
Tâm sự tôi luôn biện minh cho những sai lầm của chồng
Tôi cố gắng đưa anh vào một môi trường khác để thay đổi cách suy nghĩ và hành động của mình càng cố gắng hiểu anh, anh càng làm tôi tổn thương nhiều hơn khi luôn bị tác động từ những điều kiện xung quanh. Ai cũng bảo tôi bây giờ không còn là tôi nữa, ngày trước xinh xắn, tự tin, lanh lợi, hoạt bát, thành công ngoài xã hội và luôn là tâm điểm các cuộc vui bạn bè.
Xét cho cùng, tôi cũng chỉ là một con người bằng xương bằng thịt, biết vui buồn, ghen hờn, giận dỗi, biết tự ái khi bị tổn thương, sức chịu đựng của con người cũng có giới hạn. Tôi biết mình yêu chồng rất nhiều, mong thời gian giúp anh nhận ra giá trị của hạnh phúc bởi những thứ do chính tay mình làm ra mới là vĩnh cửu.