Tôi làm mọi việc trong gia đình nhà chồng và gánh chi tiêu các khoản sinh hoạt phí để lương anh hàng tháng mua vàng cất trữ theo thỏa thuận của vợ chồng, coi như món tiết kiệm. Anh cũng đồng ý mua nhà riêng và cả gia đình chúng tôi dọn ra ở riêng cách nhà bố mẹ anh hai km. Thời gian ở nhà riêng cũng là lần lưu thai thứ hai của tôi, khi vừa ở nhà mới được một tháng nên mỗi đứa con phải nhờ hai bên nội ngoại đưa đón hộ. Mọi việc phát sinh từ đó.
Tôi bị kết tội không làm tròn bổn phận mẹ và dâu, không chịu về nhà nội thắp hương ngày rằm (trước đó tôi vẫn chu toàn việc này) và không chịu chăm con chồng. Anh đòi bán nhà để về xây nhà ở quê với lý do không thể bỏ bố mẹ già ở một mình, anh là con trai phải ở bên bố mẹ báo hiếu (bố mẹ chồng tôi đều sinh năm 47, vẫn khỏe mạnh, lại có lương hưu). Tôi hết lời nói với anh rằng hai km không là gì ngăn cản chúng mình báo hiếu, tôi vẫn hàng ngày về nhà anh mua thức ăn cho bố mẹ chồng cơ mà, nếu không có tâm thì ở cùng nhà cũng không hiếu thảo được. Mâu thuẫn xảy ra và căng thẳng hơn khi anh nhiều lần lập biên bản phân chia tài sản và khoản nợ (mọi khoản nợ đều mang tên bố mẹ chồng và tôi).
Quá thất vọng về anh, tôi ba lần viết đơn ly hôn, anh vì mất sỹ diện và tính gia trưởng khi nghĩ chỉ có đàn ông được bỏ đàn bà nên cay cú trong lòng, sinh ra uống rượu, rồi cà khịa, chửi rủa và thô bạo với tôi. Một lần vì tờ giấy khai sinh con gái tôi mang tên bố đẻ nó đập vào mắt anh, anh để bụng trong lòng rồi khi uống rượu là đánh tôi, đè lên người và tát tới tấp vào mặt tôi, liên mồm nói: Đau không em, Hưng (tên chồng cũ tôi) là thằng nào”. Tôi không vùng ra được vì khi đó đã 21h đêm. Chờ anh đã cơn đánh và đi ngủ tôi bỏ về nhà bố mẹ nhưng không hề nói lại cho ai biết, chỉ dám nói “Chồng đi trực, con sợ nên về nhà”.