Tôi nhìn thấy người đàn ông ấy ngắm em say đắm và biết mình nên tránh xa em. Ngày họ chuẩn bị cưới, tôi bỏ đi, cũng lăm le lấy vợ. Hạnh phúc hụt tầm tay với, người đàn ông ấy đột ngột mất đi, tôi hủy hôn, chạy về bên em nói: Anh ở đây rồi, em khóc đi. Em gục đầu vai tôi khóc thật, khóc thinh lặng không nói thành lời, nước mắt cứ thế rơi cho một người đàn ông khác. Rồi chúng tôi không còn nói ai nên yêu ai nữa, tôi lại đi bên đời em, em muốn tôi là bạn, là anh, là thứ để ngồi ngó khi buồn, kiểu như hơn cả tình bạn, tình yêu.
Khi chồng sắp cưới mất, em tất tả lo toan để trả lại nhà trai tất tần tật tiền bạc anh ta giao để xây dựng gia đình dù người ta không biết không đòi. Lúc công ty tôi thất bại, em rút hết tiền bạc, cầm cố nhà cửa, đưa tiền cho tôi, không nói nửa lời. Đến một lần, em bảo: Em thương anh lắm nhưng không phải là yêu, vậy nên nếu muốn em yên lòng anh hãy yêu ai đó và lấy vợ đi, đừng làm em áy náy vì cả đời giữ anh như một chỗ dựa không tên.
Vậy là tôi yêu rồi lấy vợ như em mong muốn. Tôi là người trượng phu, một khi đã lấy vợ thì phải yêu thương chăm sóc vợ, coi vợ là trên hết. Nửa năm cho đến lúc lấy vợ, đến tận bây giờ tôi không giáp mặt, không gọi cho em, chỉ sợ gặp em tôi lại hủy hôn, dẫu chẳng để làm gì. Tôi yêu thương vợ thật lòng, cô ấy hiền lành, nhu mì, đảm đang nhưng không rõ mình có còn yêu em không. Chỉ khi một mình lại chạnh lòng nhớ em, người phụ nữ đã qua tuổi thanh xuân, làm việc để quên, làm việc để chết, để che giấu tình yêu tuyệt vọng với người đã xa. Em không biết tự chăm sóc cho mình, rồi ai sẽ làm bóng tùng che chắn cuộc đời em, hả em?
Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com