Chúng tôi học chung trường cả quãng đời học sinh, tôi cá biệt, em ưu tú. Tôi chơi thân với bạn thân em, rồi chơi thân với em, câu chuyện tình bạn gần nửa cuộc đời có quá nhiều điều để nói. Tôi đào hoa, em nghiêm túc, tôi mê gái đẹp (em thì không nhan sắc), em thích người tài giỏi (tôi lông bông), tôi từng nói thích em, em cười ngặt nghẽo, bảo: Ông đi chỗ khác cua gái cho tôi nhờ. Tôi nhiều lần ngỏ lời với em sau đó, em nói: Đừng đùa em. Sau cùng em nói: Giờ nói ra cũng chẳng để làm gì anh ơi.
Tâm sự tôi lấy vợ rồi nhưng không thể nào quên hình bóng của em
Song song với tình cảm đơn phương tôi cũng quen các cô khác, cô nào em cũng biết, cô nào em lắc đầu tôi tự nhiên hết thích, buông ngay. Còn em, trong khi tôi sát bên mà em không ngó tới, đắm đuối trong tình yêu với người phương xa xuân hạ thu đông vài lần gặp nhau, viết dăm ba lá thư, vài dòng bưu thiếp. Em chờ em đợi, em mỏi mòn, yêu từ trong thinh lặng đến hạnh phúc ngập tràn rồi chia xa, yêu rồi chia tay, rồi hàn gắn, chưa kịp đơm hoa kết trái thì tình vĩnh viễn xa từ tuổi thanh xuân đến khi người kia mồ xanh cỏ. Em còn lại một mình, một cõi đơn côi.
Cả thế giới thấy em cười, em thành công, chỉ có hai người biết em buồn, em khổ, là người yêu em và tôi nhưng tôi chỉ biết thế thôi, đứng bên lề cuộc đời em. Chiều chiều sang nhà em chơi, vác đàn gảy tưng tưng, cho em ngồi hát ri rỉ nhìn xa xăm (đấy là khi em chia tay). Đến một hôm người đàn ông kia bước đến bên em bảo: Anh đã ở đây rồi, em khóc đi. Em khóc, khóc cho cả cuộc đời người con gái dồn nén lại, khóc nức nở yếu đuối, trong vòng tay người đàn ông ấy em trở về bản ngã rất đàn bà, yếu đuối, cần nương tựa chở che.