Sau giờ làm ngày hôm sau, anh điện thoại hẹn gặp tôi, tôi bảo bận để hôm khác, nhưng anh nói chỉ cần gặp tôi một lát thôi, sau tôi cũng đồng ý. Ngồi nói chuyện được một lúc, anh lại cầm điện thoại gọi cho vài người bạn. Mấy phút sau có một anh tới, tôi định nói “Anh bận rộn thế thì hẹn gặp em làm gì”, nhưng lại thôi, chỉ đứng dậy xin phép về trước.
Tối hôm sau anh lại hẹn tôi đi uống nước, tôi hỏi rõ là “Anh đi với những ai”, anh nói ngay “Mình anh thôi. Anh muốn được nói chuyện riêng với em”. Tôi nghi ngờ cuộc nói chuyện riêng này, nên mời thêm 2 cô bạn nữa, bởi lỡ anh có bạn hay bận điện thoại thì tôi cũng khỏi bị bơ vơ. Ba chúng tôi đến trước, thật may mắn cho tôi, anh không đến một mình, mà có rất nhiều bạn đi cùng, cả nam và nữ. Tôi chào anh, anh chào lại, thản nhiên dẫn bạn tới bàn khác ngồi. Tôi thấy như thế rất tốt, coi như chỉ là một sự tình cờ. Nhóm chúng tôi về trước.
Khuya hôm đó, anh gọi điện xin lỗi, bảo rằng anh suy nghĩ mãi không ngủ được, không biết tôi có bỏ qua cho anh không; rằng sau khi anh hẹn tôi, lại nhận được lời hẹn từ nhóm bạn khác, lâu lắm mới có dịp gặp nhau nên không sang nói chuyện với tôi được. Tôi định nói rằng “Anh bận sao không hẹn lại với em”, nhưng lại có ý nghĩ khác rằng “Phải chăng anh ta đang cố thử thách mình, hay đùa giỡn mình chẳng hạn”. Cuối cùng tôi nói “Không có gì khiến em phải bận tâm cả”. Cuộc trò chuyện huyên thuyên cũng kéo dài cỡ hơn 10 phút.