Một năm sau khi cưới chúng tôi tiết kiệm được chút, chuẩn bị sinh con đầu lòng. Từ khi sinh con là một chuỗi ngày bất hạnh của tôi. Tôi buồn vì sự thờ ơ của mẹ chồng, khóc hết nước mắt khi sinh được 5 ngày. Hàng ngày tôi đều chịu đựng tất cả, tính khó chịu, rắc rối vô tâm của mẹ chồng, con thì bệnh cứ tái đi tái lại hơn 3 tháng nay. Một ngày của tôi bắt đầu từ 5h30 sáng và kết thúc lúc 23h đêm, đêm con bệnh khóc trên tay. Tinh thần tôi sa sút nghiêm trọng, hàng ngày tôi đều đóng một vở kịch vui vẻ yêu đời khi đến công ty làm việc. Tôi thật sự là chính mình khi đêm về với sự bế tắc, nằm ôm gối khóc nhiều cho số phận mình.
Chồng không biết hay cố tình không biết mà ít quan tâm tôi, có chăng anh chỉ quan tâm mẹ thôi, nhiều khi vợ buồn anh cũng không để ý đến. Tôi thật sự lạc lõng không thể tâm sự cùng ai ngay cả chồng mình. Nhiều lúc nghĩ quẩn tôi muốn chết đi để thoát khỏi sự bế tắc, lúc sinh bé xong tôi đã bị trầm cảm, có thể đến nay tôi chưa hết bệnh. Chồng cũng không phải người tệ, anh rất hiền nhưng có phần cục tính, không sâu sắc và lãng mạn. Tôi buồn anh cũng không biết vì chỉ dành thời gian để quan tâm mẹ, tôi lặng lẽ sống vì con.
Nhiều lúc vì quá buồn và chạnh lòng cho sự thờ ơ của chồng, tôi đã khóc, nói thẳng với anh cần sự quan tâm chia sẻ, lãng mạn, tôi thích hoa như những phụ nữ khác nhưng mọi chuyện cũng không có gì thay đổi. “Chồng ơi, nếu anh có đọc được những dòng này thì hãy thay đổi anh nhé. Hãy đánh thức tình cảm vợ chồng, em cần lắm sự quan tâm chia sẻ nơi anh. Em đang rất bế tắc, không biết mình còn chịu đựng được đến bao giờ”.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)