Tôi muốn nói ra một lời an ủi để cô ấy thoải mái hơn nhưng hơn 6 tháng nay chưa nói được lời nào, cũng tự trách mình. Cuộc sống theo vợ tôi nói là địa ngục. Những điệp khúc ly hôn, tự tử, tôi hận anh, anh hại tôi, anh hại tôi lần này đến lần khác, anh cho tôi được gì, anh không có một lời xin lỗi, đi chết đi, sống không bằng cầm thú, bất tài vô dụng, cứ lặp đi lặp lại từ vợ.
Mỗi lần vậy con tôi khóc nức nở, tôi khóc âm thầm, giờ thì quen lì khi vợ mắng, cháu mới có 3 tuổi. Không ít lần tôi khóc trong tim, rồi rơi nước mắt, định bỏ đi nhưng làm sao đi được. Con ơi, tự tử thì cuộc đời vô nghĩa.
Sáng nay, từ quán về nhà rước con đi học, hỏi chút việc ở quán vợ tôi phát cáu, quát ầm lên, con không chịu nổi khóc, tôi im lặng vỗ về con. Vợ nói chừng nào còn thiếu tiền còn chửi tôi. Có đau lắm không? Là người đàn ông tôi đau lắm, nhưng không đau vì mình mà đau vì con. Con nhỏ sẽ không chịu được đâu, làm sao đây? Ly thân? Vợ tôi đồng ý là chắc rồi, cô ấy thường đòi ly hôn mà. Còn con tôi sao, chắc tôi nhớ con chết mất.
Làm ăn lại, tôi chỉ biết làm ăn lại thôi, sáng rồi chiều, rồi tối, rồi khuya, nào là chợ, quản lý nhân viên phục vụ, quản lý bếp, cho con ăn, khách hàng phàn nàn, doanh thu nhiều, ít, làm món gì, cải cách cái nào, kinh doanh ai mà không muốn hiệu quả chứ. Cần học hỏi, cần năng lực, lấy đâu ra ngay bây giờ. Tôi đau đầu nhưng không cho phép đầu mình đau, tôi lo lắng nhưng không cho phép mình lo, vậy mà vợ tôi nói mình “Bình chân như vại”.