Theo năm tháng mối tình ấy dày lên, tình cảm tôi chất chứa rất nhiều. Anh cũng vậy, 8 năm trôi qua rồi vẫn yêu thương và chăm sóc tôi còn hơn bản thân anh. Tôi ban đầu nghĩ mình là kẻ thứ ba nên không đòi hỏi anh phải ly hôn để lấy mình, còn dọa nếu bỏ chị, tôi cũng không đồng ý.
Sau 8 năm tình yêu mặn nồng, tôi lại không kìm chế được. Giờ tôi bỏ mối tình ấy cũng không được, cách giải quyết cũng không có. Đã vài lần tôi nói chia tay, anh đều khóc và nói cho anh thời gian để giải quyết chuyện gia đình, để sống trọn nghĩa với chị.
Hàng ngày tôi đều vui vẻ cười nói với anh nhưng đêm về tôi giống như muốn chết vì mâu thuẫn. Có nên tin vào lời hứa của anh, có nên độc ác giành anh từ tay chị? Phải làm thế nào? Tôi nên chia tay anh, trốn đi một nơi thật xa hay cứ ngày ngày chìm trong đau khổ. Anh quá thương yêu và bao bọc tôi như một búp bê thủy tinh dễ vỡ khiến tôi đau lòng.
Thật sự tôi cũng không biết nói với anh thế nào để chấm dứt tình trạng như hiện nay. Ngày nào trong tôi cũng là sự dằn vặt và nước mắt. Tình yêu với anh trong tôi quá lớn, lớn đến nỗi tôi còn không thể chấp nhận bất cứ người đàn ông nào ngoài anh, chỉ cần họ đến gần tôi đã ghê sợ. Không người đàn ông nào có thể lại gần tôi ngoài anh.