Anh nói vợ chồng không hợp nhau, tôi chỉ cười và bảo chắc mới cưới nhau chưa hiểu hết nên vậy thôi. Anh muốn gặp tôi, tôi không đồng ý. Rất nhiều lần sau đó anh đến ngõ nhà tôi ngồi chờ, tôi không ra. Có một lần nghĩ thấy tội quá tôi ra, anh nhìn tôi, khóc lóc, nói anh nợ tôi.
Anh nói muốn mọi thứ về đúng vị trí của nó, nói tôi đợi để anh giải quyết việc gia đình. Tôi nói anh đừng coi tôi như trò đùa như vậy, cuộc đời tôi đã khổ lắm rồi, đó là sự lựa chọn của anh. Anh liên tục nhắn tin, gọi điện rồi đến công ty tôi, không hiểu sao tôi lại mềm lòng. Thực sự lòng tôi vẫn nghĩ anh là người không xấu xa đến thế, vì không vượt qua được nên mọi lòng tốt của anh đều mất hết, thay vào đó là một người đàn ông nhu nhược, không có bản lĩnh.
Nói thêm nữa, anh xuất phát từ một gia đình thuần nông, lên Hà Nội học, đi làm, mua được một căn chung cư trên này tôi đã khâm phục lắm rồi. Anh không chơi bời, chịu khó làm ăn. Thế rồi tôi lại mềm lòng và nghiễm nhiên trở thành kẻ thứ 3 khi anh đã có một công chúa nhỏ, cuộc sống có vẻ đỡ căng thẳng hơn.
Tôi thấy mình như vậy thật tồi tệ, chẳng ra gì. Nhưng cuộc đời không nói trước được điều gì, giờ tôi muốn chấm dứt mọi thứ ở đây, tôi muốn tĩnh tâm lại dù trong lòng thấy căm hận vô cùng. Sao cuộc sống của tôi đang bình lặng rồi mà ông trời vẫn thử thách? Mẹ con tôi đang bình thường bên ông bà nội, tôi cũng bằng lòng cuộc sống hiện tại vì số đã như vậy rồi, tôi chỉ muốn cuộc sống bình thường thôi mà sao khó thế. Do tôi hay do số phận của tôi phải vậy? Các bạn hãy cho tôi một lời khuyên, tôi phải làm gì bây giờ? Tôi đang bế tắc và rất buồn.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)