Tôi cũng muốn vậy để ông bà nhìn cháu mà nguôi ngoai đi mọi chuyện. Sau 4 năm chồng mất, tôi bắt đầu tiếp xúc và gặp gỡ lại bạn bè. Tôi đã gặp lại cậu bạn học cũng phổ thông ở quê nhưng làm việc tại Hà Nội, ban đầu cũng chỉ là bạn cũ thỉnh thoảng rảnh đi uống cà phê, nói chuyện, cậu đó chưa có gia đình. Một năm sau giữa chúng tôi nảy sinh tình cảm. Lúc đó tôi không nghĩ gì nhiều đến việc sẽ đi đến đâu.
Là một người thiếu thốn tình cảm, tôi thấy phải sống cho mình nên kệ mọi thứ đến tự nhiên. Tôi cảm nhận được người ấy cũng có cảm tình thật sự, luôn sát cánh khi tôi khó khăn, đưa hai mẹ con đi chơi những ngày nghỉ, lo cho con tôi, ngược lại con tôi cũng rất quý anh ấy. Có một điều hai đứa không bao giờ nói ra việc tính đến chuyện tương lai.
Tôi mang tâm lý người bị động, chỉ muốn anh nói ra, còn tôi không có quyền đòi hỏi gì cả. Hoàn cảnh của tôi như vậy, nhiều lúc vì cứ kéo dài mà tôi thấy vô nghĩa, chỉ muốn làm bạn như ngày xưa, cảm giác thoải mái hơn. Tôi cũng không muốn anh hy sinh vì tôi như vậy, chắc chắn một điều gia đình và bạn bè anh sẽ có những phản đối, tôi hiểu điều đó.
Về phía tôi, nếu anh muốn cưới ngay tôi cũng không thấy thoải mái khi con còn quá nhỏ. Mọi thứ cứ như vậy kéo dài đến bốn năm, đó là khi tôi thấy anh có những biểu hiện khác, cảm nhận của một người phụ nữ cho tôi thấy điều đó. Tôi gọi anh ra quán cà phê nói chuyện. Anh nói tôi hãy coi anh như người anh trai, anh vẫn luôn bên cạnh tôi, mong tôi hiểu. Rồi anh khóc.