VN88 VN88

Tâm sự tôi là ai?

Chắc 5 phút đã qua, tôi đã bình tĩnh hơn, giá em đừng hỏi “Anh qua Mỹ cùng làm cha đứa bé con em nhé”, mà chỉ đơn giản hỏi “Cùng chăm lo gia đình với em” thì tôi đã đồng ý. Tôi ghét cái từ “Mỹ”, vì 12 năm trước em muốn tôi qua đó cùng gia đình em nhưng tôi sĩ diện, vì 8 năm trước em cũng muốn tôi qua đó cùng em nhưng tôi còn gia đình khó khăn. Tôi, một người con trai 28 tuổi, công việc ổn định, vừa chia tay người yêu, chưa lấy lại cân bằng, bất chợt cần phải quyết định vấn đề quá lớn. Em có lẽ đã nhận ra câu trả lời từ đôi mắt tôi. Em cười và nói “Em biết anh không thích em đưa ra điều kiện để anh làm cha đứa bé. Em chỉ muốn công bằng với anh”. Giọt nước thứ 2 tràn qua khóe mắt lăn xuống đôi môi.

“Em chỉ muốn anh qua đó vài năm với em, rồi anh là anh, anh sẽ được tự do”. Em lau hàng nước trên môi, tôi hít hơi thật dài. “Em vẫn là người hiểu anh nhất. Em biết hỏi vậy anh sẽ không đồng ý, em vẫn suy nghĩ cho anh khi em đứng trước khó khăn. Về Việt Nam với anh, anh và người yêu đã xa nhau, chúng mình cũng không thể như trước nhưng con em sẽ có anh”. Chiều mai tôi đưa em ra phi trường, tôi ghét sân bay Tân Sơn Nhất, nơi tôi luôn phải im lặng nhìn người mình yêu bay xa mất. Tôi không biết bây giờ mình là ai, cũng chẳng biết làm thế nào để có thể yêu lại. Người yêu cũ chỉ nhoẻn miệng xoa mái tóc rối của tôi nói “Cảm ơn anh, anh luôn làm em hiểu, luôn cho em sức mạnh để đối mặt khó khăn”. Còn người yêu vừa xa mãi là vết thương cắt sâu vào con tim. Tôi là ai?

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.