Có lẽ anh hiểu nỗi đau, sự dằn vặt trong tôi nên không bao giờ nặng lời hay lảng tránh, tất cả chỉ càng khiến tôi thấy mình tội lỗi nhiều hơn. Thà anh bỏ rơi, phụ bạc, tàn nhẫn với tôi như chính tôi đã tàn nhẫn với những giọt máu của mình, có lẽ sẽ khiến tôi cảm thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều.
Mỗi lần nhìn những đứa trẻ chơi đùa tôi lại nghĩ đến giọt máu đầu tiên của mình, nếu can đảm giữ lại thì giờ nó đã năm tuổi rồi, chuẩn bị đi học lớp một, đã biết gọi mẹ. Tôi không cho con một cơ hội được làm người, vứt bỏ con và vứt bỏ cả những đứa em vô tội của nó sau này nữa. Thật sự tôi không đáng sống như một con người, không xứng đáng có được hạnh phúc, không xứng đáng được yêu quý và trân trọng.
Chỉ còn vài tháng nữa tôi với anh sẽ tổ chức đám cưới, tôi muốn dừng lại, muốn cuộc sống bắt mình phải trả giá chứ không phải mang lại cho tôi hạnh phúc như vậy. Tôi muốn xa anh, xa mãi nhưng lại không làm được, tôi hèn nhát. Tôi muốn nói hết sự thật cho gia đình, bạn bè để họ biết mà khinh rẻ, xa lánh tôi nhưng lại sợ làm mọi người tổn thương bởi tôi là niềm tự hào của cả gia đình. Không biết họ sẽ phản ứng thế nào khi biết đứa con từ lâu nay vẫn được coi là niềm hãnh diện khi nhắc đến lại là người như vậy. Tôi sợ!