Một hôm đang nấu ăn, bà giúp việc bế con đi chơi. Trong khi nấu ăn tôi tìm dụng cụ để nướng con mực và quay sang hỏi vợ có thấy chai cồn ở đâu không. Vợ chẳng thèm nói một câu đi vào nhà cầm chai cồn ra, tôi bực mình quá mắng vợ sao không thèm trả lời. Vợ lại mang chai cồn vào nhà cất đi và ra ngoài nằm xem ti vi như không có chuyện gì. Tôi bực mình tới tắt ti vi đi, vợ bỏ ra ngoài, tôi đóng cửa lại. Khoảng một phút vợ tôi quay vào nhà cầm chai côn ra bồn nước đổ hết xuống. Tôi điên quá bê cả nồi canh đang nấu quăng xuống đất. Lúc đó vợ cũng điên lên vì nghĩ tôi muốn quăng về phía cô ấy. Sau đó cô ấy chửi bới, vào bếp cầm 2 con dao ra dọa tôi, tôi lao tới để cho cô ấy đâm vào mình, trong lúc đó vô tình cô ấy bị đứt tay chứ không phải do mảnh vỡ của cái nồi làm đứt.
Nếu tôi có ý định quăng nồi nước sôi về phía vợ thì dù tôi có biết lỗi, bản thân cũng không chấp nhận được việc đó. Có thể trong lúc nóng giận, tôi tát vợ một vài cái nhưng chủ ý gây tổn thương cho vợ kiểu như quăng nồi nước sôi vào thì không.
Về việc nhà, bà giúp việc bế con từ sáng tới tối, rửa bát nấu ăn, quét dọn nhà cửa, giặt quần áo, tôi đi làm về ăn xong cơm sẽ bế con tới lúc bé ngủ. Đúng là tôi ít để ý tới những việc vặt vãnh trong nhà nhưng từ pha sữa cho con ăn, thay bỉm, bế con, ru con ngủ, đôi lúc nấu ăn tôi đều làm được tất, thực tế chẳng có việc gì trong nhà tôi không làm được. Theo tôi vấn đề ở đây là vợ chồng không thể chia sẻ cho nhau được thôi.