Từ đêm đó, chính tôi là người quyết định phải giúp gia đình anh, giúp cho chị và cháu được định cư dù mất rất nhiều tiền và thông qua nhiều người quen của tôi giúp đỡ. Những việc tôi làm cho anh chỉ bắt nguồn từ con người thật thà chất phác của anh, xen chút ghen tị cùng chị vì tình cảm anh dành cho gia đình chị và cháu quá lớn, quá trọn vẹn. Tôi chấp nhận đứng bên lề để được nhìn thấy anh cùng gia đình hạnh phúc sau bao nhiêu sóng gió. Tôi sẵn sàng giúp tiếp việc định cư của anh, để anh được đoàn tụ với chị và cháu, chỉ với mỗi điều kiện duy nhất là anh sẽ đến thăm tôi khi điều kiện và thời gian cho phép.
Viết những dòng chữ này nước mắt tôi cứ tuôn trào, tôi khóc vì anh đã dám nói lên những gì giấu kín trong lòng bấy lâu nay, khóc vì biết những việc tôi làm là đúng và niềm tin đặt vào anh cũng đúng. Tôi chỉ viết tiếp những gì anh viết còn thiếu; còn những việc anh giúp tôi thật ý nghĩa vô cùng lớn, sao anh không nói và viết ra cho mọi người cùng biết? Cho dù như thế nào tôi vẫn làm tiếp những việc này, sẽ đứng bên lề để được nhìn anh hạnh phúc, niềm vui của anh sẽ là niềm vui của tôi. Chỉ khi nào anh nói không cần tôi, tôi sẽ buông tay, không có bất cứ lời nào trách anh cả. “Hãy sống cho mình, đừng sống vì dư luận anh nhé, người đàn ông đậm chất miền Nam thật thà chất phác của em. Giờ bên này rất lạnh, em nhớ mãi câu gọi bà xã từ anh”.
Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com