Tôi có thai và sinh cháu, từ khi có thai tôi yếu ớt nhưng chưa một lần bố mẹ chồng thèm biết tôi cần gì, thiếu gì. Chồng mải chơi, luôn bỏ vợ ở nhà để rong chơi cùng bè bạn với những cuộc nhậu vô bờ bến. Ngày sinh con, tôi lên bàn mổ cấp cứu còn nghe mẹ chồng buông một câu: “Nó có thế nào cũng không sao nhưng con bé (thai nhi) có thế nào thì mới khổ”. Tôi đau lòng tưởng chết vẫn ráng sinh con vuông tròn để quay về.
Tôi mổ, không được phép ăn gì nhưng ngày đầu mẹ chồng làm một cặp lồng cơm, canh và dưa gang, tôi không ăn thì chồng trách, mẹ chồng khóc lóc làm mình làm mẩy cho đến lúc bác sĩ vào nói: “Không được cho bệnh nhân ăn gì đến khi có thể trung tiện và đại tiện được”, mẹ chồng mới thôi. Hai ngày trông tôi trong viện ngày nào mẹ chồng cũng đốt vía mọi người đi qua đi lại trước giường nằm của tôi và con. Nhịn đi tất cả mọi chuyện tôi mong ấm êm nhà cửa, nhưng nào có yên, tôi nuôi con từ khi đỏ hỏn đến nay chưa từng biết đến miếng cháo bà nội nấu cho cháu, cái áo bà nội mua, cái kẹo bà nội cho. Con là do tôi sinh tôi phải tự dưỡng, đừng mong gì ở ông bà.
Thực tình tôi cũng không mong gì ở ông bà, chỉ là giá ông bà không thể cho tôi cái gì thì cũng đừng đi rêu rao là lo cho tôi từ cái tăm đến bát cơm, cốc sữa. Chồng đi học cao học, nói thực khi thi đầu vào cũng không có đủ năng lực, tôi phải vứt ra gần trăm triệu cho đi. Ngay từ đầu tính đến chuyện này tôi đã không đồng ý cho đi thi và đi học nhưng chồng hết lời năn nỉ, bố mẹ chồng lại nói: “Chồng con đi học bố mẹ nuôi và lo cho hết”, tôi đành cho đi. Không ngờ từ khi thi đến khi học một tay tôi vừa nuôi con vừa nuôi chồng, không bao giờ được ông bà hỗ trợ gọi là nửa xu.