Vợ tôi ngược lại, em nhỏ bé nhưng rắn rỏi, làm thêm đủ việc để có thu nhập. Chính điều này nên đôi khi nói con dâu mẹ tôi cũng hơi ngại vì nhìn lại con gái mình. Ba năm trôi qua vợ chồng tôi chưa có con, kết quả khám do tôi. Mẹ và gia đình tôi nghẹn ngào vì ba năm nay đã xúc phạm vợ tôi nhiều. Bao đêm vợ khóc, tôi biết em buồn và đau khổ nhiều nhưng có lẽ bản tính và sự ham chơi trong tôi còn nhiều nên cứ mặc kệ vợ.
Tâm sự tôi để vợ chịu quá nhiều thiệt thòi
Ngày quyết định tìm đến khoa học can thiệp để tìm kiếm con thật sự như một cuộc chạy đua khiến tôi mệt mỏi nhưng vợ thì không.Tôi thấy cô ấy kiên cường và mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Lỗi do tôi nhưng đau đớn cô ấy lại phải gánh chịu, nhìn mỗi ngày vợ phải oằn mình với bao nhiêu mũi tiêm, hết tay rồi lại đùi, thuốc uống đều đặn. Rồi đến ngày vợ vào để lấy trứng, nhìn ánh mắt và sự cương định của em, tôi thấy mình có lỗi vô cùng. Ai làm phẫu thuật xong cũng đau, người thì nôn, người thì khóc, riêng em im lặng không một tiếng kêu, có lẽ chẳng nỗi đau nào vợ tôi không vượt qua.
Hạnh phúc không mỉm cười khi lần này vợ chồng tôi vẫn chưa có tin vui. Thương vợ và thương chính mình, lần đầu tiên tôi thấy em gục xuống khóc như một đứa trẻ với bao đau khổ, tủi hờn. Bao nhiêu ngày em nằm viện, bạn bè và gia đình ngoại thay nhau chăm em, riêng gia đình tôi không có bóng dáng ai. Không có được câu động viên, tôi biết em nghĩ nhiều khi gia đình nhà tôi chỉ cách viện em nằm hơn 10 km.