Rồi một ngày tôi tình cờ phát hiện chồng liên lạc với người yêu cũ, vì hai người cùng chơi trong nhóm bạn nên việc lâu lâu liên lạc tôi có thể thông cảm được, đằng này một tuần thì ít nhất 5 ngày anh gọi điện, có những cuộc gọi đúng vào thời điểm anh bảo hẹn bạn đi uống nước cuối tuần. Tôi không biết nói gì hơn, cảm thấy thất vọng tột cùng, hiểu lý do vì sao anh lại đi suốt như vậy.
Tôi khóc nức nở, cảm thấy hối hận vì lúc yêu đã không mạnh mẽ để thử tình cảm anh dành cho mình như thế nào. Lúc đó tôi chỉ muốn ly dị, chồng suy tư không nói gì và đồng ý ký vào giấy ly hôn. Tôi im lặng, anh quay qua hỏi tôi đã suy nghĩ kỹ chưa và nhắc đến mẹ tôi làm tôi nhói đau rồi lại không đành. Tôi tự nhủ với lòng mình cứ thế mà sống, lơ mọi chuyện liên quan tới anh, cứ làm tốt bổn phận của một người vợ, một người con dâu, chăm lo cho gia đình nhỏ của mình, chỉ cần có con bên cạnh như thế đối với tôi đã đủ.
Từ đó trở đi tôi đã thực hiện như vậy, làm tốt bổn phận của người vợ người mẹ, dần dần tách xa khỏi bạn bè của chồng. Những buổi gặp gỡ của anh với bạn bè tôi để anh thoải mái đi gặp riêng, tôi cũng tách chồng ra khỏi bạn bè của mình, hạn chế những lần gặp bạn có anh đi cùng. Tôi không còn hờn ghen vô cớ khi chồng nhắc đến tên người yêu cũ, vẫn cười tươi và bảo anh giữ lại những kỷ vật của người cũ mỗi lúc anh nhắc đến.