Khi ra ngoài ăn nhậu với bạn, chồng chi tiền rất hăng hái và hào phóng, nhất là với phụ nữ. Khi kiếm được tiền, chồng giấu không dám cho vợ biết, nhưng mời bạn bè đến nhà hàng sang trọng ăn uống hát hò, vợ “năm thì mười họa” mới được chồng mời đi nhà hàng. Còn lại chỉ được ăn những tô mì với giá chưa tới 40 ngàn đồng/tô là sang rồi, bởi chồng sợ dẫn vợ vào nhà hàng sang là đụng độ với mấy cô người tình của anh.
Mỗi tháng chồng đưa lương 6 triệu đồng, chi tiền học đủ thứ cho cậu con trai hết 4 triệu/tháng, chồng không đưa thêm đồng nào, khoán trắng cho tôi lo hết các khoản như đám giỗ bên chồng, tiền điện nước, điện thoại, internet, tiền gạo, gas, chợ búa cho gia đình. Tôi không kêu ca vì lo được nhưng nghĩ người chồng vô tư ăn nhậu chơi bời mà không cần biết đến tâm tư vợ nghĩ và muốn gì, nếu biết cũng làm lơ coi như không biết. Tôi chưa hề tiếc chồng con điều gì, những gì đẹp và ngon tôi đều dành cho chồng con, nhưng thấy mình thật buồn và bất hạnh khi bị đối xử như thế.
Tôi thương con trai còn nhỏ, không muốn gia đình đổ vỡ nhưng cảm thấy mệt mỏi người chồng ích kỷ tính toán, chỉ biết hưởng thụ cho riêng bản thân mình. Khi mẹ tôi còn sống, chưa bao giờ chồng đến thăm mẹ vợ với một hộp sữa làm quà dù chồng không hề thiếu tiền cho việc ăn nhậu. Nay mẹ không còn, nhưng tôi vẫn buồn khi nghĩ đến điều đó. Tôi tiếc cho chồng, một người đàn ông có hình thức bảnh bao, mặt mũi sáng sủa nhưng tâm hồn không như thế.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)