Rồi những câu chuyện phiếm tiếp diễn. Tôi lạnh lùng đến mức từ lúc em bước vào phòng đến lúc này cũng chẳng thèm muốn nhìn mặt em. Sắc đẹp với tôi có lẽ như vô nghĩa chăng? Kỹ thuật xoa bóp của em cũng khá so với những cô gái tôi từng được phục vụ. Ngay cả khả năng vuốt ve đàn ông của em cũng làm tôi rất kích thích. Đến lúc này khi tôi quay lại mới nhìn thấy mặt em, cảm giác nhè nhàng thoáng qua, trông em xinh quá. Chưa bao giờ tôi lại khen một cô gái massage câu nào.
“Em dễ thương quá” tôi buột miệng nói câu đó khi nhìn vào mắt em, đôi mắt thật buồn. Chúng tôi nhìn vào mắt nhau rất lâu, những điều trái ngược nhau cứ vang trong đầu tôi: “Cô ấy cũng chỉ làm massage thôi”, “Có thể vì hoàn cảnh gia đình nên mới làm nghề này”, “Mình đến đây để làm mới bản thân chứ không phải hám gái”, “Cô ấy điêu luyện như vậy biết đâu đã qua tay bao nhiều người rồi”, trong khoảnh khắc đó rất nhiều điều trong đầu tôi hiện ra. Thực sự là vậy, nhưng đâu thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài. Một diễn viên hay cô ca sĩ xinh đẹp trên màn ảnh biết đâu sống đê hèn giả dối ngoài đời, còn những con người xấu xí biết đâu ngày ngày họ đi quét rác làm sạch cho xã hội.
Đôi mắt em như hâm nóng trái tim tôi, cảm giác nhẹ nhàng trìu mến của thời mới biết yêu bỗng dưng sống lại. Em thật dễ thương, nhưng em quá sành vì nghề này. Tôi không ưa mấy cô gái đẹp vì họ thường hay chảnh với đời, với em tôi lại có cảm giác gần gũi lắm. Nhìn mái tóc em tôi biết không đi tiệm tóc nhiều, không mượt mà như các cô gái khác nhưng mái tóc đó mang hình bóng của những cô gái ngây thơ, trong trắng ngày xưa trong tâm trí tôi.