Tôi làm nhà nước, lương không cao nhưng biết tiết kiệm, không dám tiêu xài nhiều. Tôi thích đi du lịch mà cũng không dám nghĩ tới vì nếu phung phí, em tôi không có đường sống bởi lúc nào cũng thấy người ta đòi nợ, nợ không trả án mạng sẽ xảy ra. Tôi rất lo cho em và ba mẹ.
Vấn đề nữa là tôi đã trải qua mối tình dở khóc dở cười, nơi tôi ở ai cũng biết anh, gia đình hai bên cũng thân và hy vọng đám cưới diễn ra, anh có đạo tôi thì không. Tôi chấp nhận học đạo anh lại không thích học và tự dưng chia tay không lý do. Tôi rất yêu anh, đến giờ vẫn nhớ tới anh, hàng xóm gặp mẹ hỏi chuyện, mẹ nghĩ tại tôi mặc dù tôi cố giải thích, sợ dư luận lên án gia đình tôi không dám nhìn mặt ai, vì gia đình tôi cũng gia giáo.
Thế nhưng những điều tôi làm gia đình không ai thấy mà còn quay lại chỉ trích, cũng vì thế tôi định làm liều cho việc đám cưới giả, lấy chồng thoát khỏi gia đình, biết đâu sẽ tốt hơn là có tôi bên cạnh. Suy nghĩ nhiều, lo lắng nhiều nên tôi mới có biểu hiện nói chuyện một mình. Ý kiến mọi người tôi đọc đi đọc lại nhiều lần, cố gắng tìm ra giải pháp.
Cách đây một tuần tôi đi khám bệnh ở khoa tâm lý, gặp bác sĩ tôi nói mình có dấu hiệu thần kinh, xin hãy giấu bệnh của tôi, vì nếu công khai tôi sẽ mất việc làm. Bác sĩ nhìn tôi trò chuyện, khám và bảo không có bệnh mà do suy nghĩ quá nhiều, dẫn đến suy nhược, chỉ cần nghỉ ngơi thư giãn là ổn. Tôi hỏi còn việc nói chuyện một mình thì sao, bác sĩ nói do tôi bị ức chế nên biểu hiện có thể xảy ra, chỉ có tôi mới điều chỉnh được bằng cách tiếp cận bạn bè, chia sẻ với người thân, giải tỏa tâm lý như việc du lịch, picnic.