Cái sai thứ hai tôi đang không sống thật với bản thân và mọi người. Những gì tôi nói ra chưa chắc đã là những gì tôi đang làm, đang suy nghĩ. Có chăng đấy chỉ là những điều ngụy biện, nói cho hợp xu thế, vừa ý mọi người và nguy hiểm hơn là tôi như đang che giấu nỗi sợ hãi, che giấu bản chất thật. Cứ thế này rồi có lúc những gì tôi nói ra sẽ điều khiển những hành động, cảm xúc của tôi và nguy hiểm hơn khi đấy lại đúng là những gì tôi làm thì thật trớ trêu, chua xót.
Cái sai thứ ba là tôi luôn cảm thấy thiếu, thấy kém cỏi với những kiến thức về cuộc sống này, chính vì thế tôi đã bỏ chạy công việc 3 năm trước để giờ có cảm giác tệ hại như giờ. Chính vì thế tôi cũng không giữ được tình yêu đầu. Tôi sợ, sợ phải đối mặt với mọi người, sợ bị lộ bản chất thật đằng sau hiểu biết về chuyên môn, vẻ mặt nghiêm nghị và phong thái đĩnh đạc kia; sợ phải đối mặt với cuộc sống và sợ phải đối mặt với chính mình.
Tôi vẫn mê muội mình rằng với chuyên môn sâu, bảng điểm, bằng cấp lấp lánh, mọi điều sẽ ổn thỏa. Nhưng giờ tôi mới biết đó chỉ là điều kiện cần cho bài toán cuộc sống này. Tôi vẫn đang đi tìm vế còn lại, điều kiện đủ của cuộc sống.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)