Chúng tôi cứ thế nhắn tin qua lại, nếu đi cà phê thì đi cùng bạn bè, rồi hai đứa nảy sinh tình cảm lúc nào không hay. Cũng như bạn, tôi phân vân sợ mình thiệt thòi khi còn xuân sắc thế này lại yêu một người từng ly hôn, nhưng tình cảm chân thành của anh đã dần xóa hết mọi suy nghĩ. Thay vào đó tôi còn có suy nghĩ cuộc đời không có gì là trọn vẹn, tròn trĩnh.
Tôi đến với anh trong sự phản đối kịch liệt của gia đình mình, bằng tình cảm chân thành anh thuyết phục được bố mẹ tôi và chúng tôi thành vợ chồng. Ngày cưới tôi cũng không được tổ chức linh đình, không xe hoa vì bên gia đình anh bố mẹ già yếu, anh em khó khăn, có tổ chức to cũng chỉ vợ chồng tôi tự lo mọi thứ, vì thế hôn lễ chỉ tổ chức nho nhỏ ở cơ quan và gia đình tôi. Bố mẹ tôi buồn lắm, tôi cũng thương, cảm thấy có lỗi với bố mẹ vì nuôi con đến ngày này mà con không trọn vẹn. Có thể không nói ra nhưng tôi nghĩ anh hiểu được sự thiệt thòi này và bù đắp cho tôi rất nhiều.
Khi cưới nhau anh đã có vị trí nhất định trong xã hội, nhiều người bàn tán vì tôi tham giàu sang, vật chất, có ai hiểu khi ly hôn mọi tài sản, nhà cửa anh để lại cho con và vợ cũ, tiền làm ra trước đây đưa vợ gửi ngân hàng mang tên vợ và chị cũng giữ luôn. Khi đến với tôi anh bắt đầu lại tất cả, từ tình cảm, gia đình mới và kinh tế là con số không. Tôi rất yêu anh và không còn quan trọng điều đó. Có thể nhiều người cho rằng đừng vui mừng quá sớm vì cuộc đời còn dài phía trước nhưng chúng tôi đã đồng hành với nhau được năm năm và có con chung bốn tuổi, tình cảm vẫn rất gắn bó.