Sáng hôm sau, tôi nhận được lẵng hoa kèm tấm thiệp, mở ra thấy dòng chữ “Cảm ơn P, ly cocktail này không phải cho ngày hôm qua mà dành cho ngày đầu tiên khi mới gặp”, tôi nhìn bên cạnh là ly cocktail rất đẹp. Trước đó tôi và anh thường gặp nhau nhưng chỉ là những lời chào như đồng nghiệp. Cũng không phủ nhận tôi thấy mến người này, tôi thấy cũng bình thường vì một người đàng hoàng sao lại không thể khiến người khác có cảm tình được? Cách cảm ơn của anh cũng có gì đó rất thi vị, những ngày sau là ly cocktail đủ mùi vị khác nhau hoặc một loại quả gì đó.
Lần thứ 2 tôi vào quầy bar đó như một khách hàng khi anh mời đến và mọi thứ dần trở nên quen thuộc. Tôi không phải người quá lãng mạn hay thực tế, chỉ có điều cảm giác để cảm xúc tự do trong tiếng nhạc, xung quanh có vẻ chẳng ai hoàn hảo và trước mặt là một người xem cuộc sống luôn là sự phiêu lưu khiến đầu óc tôi như bồng bềnh.
“Hãy là bạn gái anh, anh yêu em”. Có thể tôi cũng yêu hoặc chưa yêu anh nhưng tôi yêu khái niệm về cuộc sống có gì đó để tìm kiếm như vậy. Tôi không làm gì vượt quá giới hạn. Tôi vẫn biết nếu nói chuyện dừng cuộc hôn nhân sắp tới thì chắc phải đối mặt với thực tế đầy tai tiếng và cũng thấy đời mình sao gian truân quá. Nhưng nếu kết hôn thì tôi có gian truân không? Tôi cũng chẳng hiểu chính mình. Tôi khóc mà không biết khóc cho điều gì. Một người quan tâm theo cách tử tế, tin cậy khiến tôi dằn vặt thấy như có tội và hình ảnh một người nhìn chằm chằm ly rượu cho rằng cuộc sống sẽ không đàng hoàng nếu không phải là tôi. Điều gì là đúng tôi cũng không biết nữa. Không biết tôi có vượt qua lời nguyền số phận được không?
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)