Năm 28 tuổi, tôi đã một lần đeo nhẫn đính hôn rồi cũng tháo ra. Năm 30 tuổi chưa đến mức đính hôn nhưng gần như vậy rồi cũng không thành. Bây giờ tôi lại đính hôn, anh là người tốt, làm giám đốc công ty riêng, gia đình anh cũng là chủ một doanh nghiệp. Khi kết hôn xong, theo thảo luận của ba mẹ anh, tôi sẽ nghỉ công việc hiện tại về làm cùng gia đình. Thật lòng tôi vẫn thích làm ngoài hơn nhưng có những tình huống tế nhị vẫn phải theo vậy, đây cũng không hẳn là vấn đề lớn.
Công việc của tôi lúc đó khá nhiều, nặng trách nhiệm nên cách đây 6 tháng một ý nghĩ chợt đến với tôi là trước sau gì tôi cũng rời bỏ công việc hiện tại sau khi cưới. Vì vậy sao không tìm một công việc gì đó nhẹ nhàng để đầu óc thanh thản trước khi bước vào cuộc sống hôn nhân mà tôi vẫn thấy thấy ngờ ngợ khi nghĩ đến. Rồi tôi xin vào làm vị trí tiếp tân ở một khách sạn, thấy cũng thật nhẹ nhàng khi tạm thời đầu óc thảnh thơi vì công việc đơn giản, không phải cạnh tranh hay lên kế hoạch gì cả.
Tâm sự tôi có vượt qua được lời nguyền của số phận?
Cho đến tuần thứ 2, chiều tối hôm đó, tôi chuẩn bị giao việc để về thì nghe cãi cọ lớn tiếng từ phía bar rượu, tôi vội đẩy cửa vào, thấy 2 khách hàng đang hung hăng với bartender. Bất thình lình người kia chụp ly rượu ném về phía bartender, tôi đứng sau quan sát nên thấy sớm hơn vội đẩy người đó ngã vào quầy, ly rượu sượt qua vai tôi nhưng không hề hấn gì, những người khác cũng chạy đến can thiệp.