Sau đó tôi nghĩ chị ta không còn bao nhiêu thời gian nữa, tôi cũng không muốn làm khó nên để anh làm những gì anh muốn, để 2 đứa con sẽ tôn trọng anh hơn vì đã lo cho mẹ nó trong thời gian cuối này.
Vài tuần sau cả gia đình anh đi chơi một tuần, trong thời gian đó tôi rất đau khổ khi nghĩ đến gia đình anh vui vẻ bên nhau. Dù tôi có cao thượng đến đâu tôi cũng chỉ là đàn bà, biết ghen tuông chứ, nhưng khi anh về tôi vẫn vui vẻ, không muốn nhắc đến chị ta, tôi sợ anh buồn và tôi lại suy nghĩ lung tung.
Hai tháng sau đó, cứ cuối tuần tôi không thể gọi điện thoại cho anh, vì biết anh chăm sóc cho chị ta sẽ không dám nghe điện của tôi, anh rất sợ vợ con biết tôi gọi. Đã chịu đựng thì phải chịu cho chót, tôi không trách móc anh lấy câu nào, đến ngày hôm nay sức chịu đựng tôi không còn nữa vì anh lại nói sẽ đi du lịch cùng chị ta 2 tuần lễ. Không phải tôi là một người ác độc nhưng với một người bị ung thư giai đoạn cuối mà lại có thể đi chơi liên tục như vậy thì tôi cảm thấy quá khâm phục, nhất là nghĩ đến họ tay trong tay bên nhau tôi muốn điên lên, trong 2 tuần tới tôi phải sống như thế nào đây.
Tôi có quá ích kỷ khi có suy nghĩ ghen tuông với một người sắp chết không, tôi biết như vậy là sai, thật lòng rất yêu anh, không muốn chia sẻ tình cảm cho ai hết. Mong mọi người cho một lời khuyên để tôi có thể sống thanh thản hơn với những chuyện sắp tới của mình. Nãy giờ nói ra được hết những tâm sự, tôi thấy nhẹ lòng hơn chút. Cám ơn mọi người đọc những dòng tâm sự của tôi.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)