Sau đêm hôm đó tôi tránh mặt anh, nhưng càng tránh anh càng tìm đến khóc lóc, van xin, đòi bù đắp cho tôi, đòi có trách nhiệm. Tôi không cần vì biết một phần lỗi cũng do mình quá chủ quan, uống quá nhiều. Dù thế nào đi nữa anh cũng không từ bỏ, cứ van nài như thế hơn một tháng và tôi đồng ý làm bạn gái anh. Anh yêu tôi rất nhiều, dù biết tôi không còn trong trắng nhưng vẫn yêu.
Tâm sự tôi có quá khắt khe với bạn trai
Yêu anh, tôi không đòi hỏi gì hết vì cũng có đầy đủ điều kiện kinh tế. Tôi được gia đình chu cấp đầy đủ nhưng vẫn đi làm thêm để có thể thoải mái chi tiêu. Tôi có thể tự mua sắm những gì mình thích nên cũng không đòi hỏi anh mua sắm gì cho mình. Anh hay dành tặng tôi những món quà bất ngờ, không đáng giá nhưng chúng rất dễ thương và tôi hạnh phúc.
Tôi chỉ yêu cầu anh bỏ thuốc lá, vì ba và anh của tôi chết do ung thư phổi, hút nhiều thuốc lá nên tôi không muốn anh như thế. Anh đồng ý, hứa sẽ bỏ thuốc vì tôi. Nhưng không biết bao nhiêu lần tôi phát hiện anh nói dối, thất hứa. Những lúc như vậy tôi lại nhớ chuyện anh dẫn tôi vào khách sạn, lại nghĩ anh là người dối trá. Nhiều lần như vậy nên tôi mất lòng tin nơi anh.
Tính anh trẻ con, vì hai đứa bằng tuổi nên tôi suy nghĩ chững chạc hơn anh nhiều, nói chuyện cũng trầm tĩnh hơn anh. Tôi vui tính, hay đùa giỡn nhưng biết đâu là điểm dừng, còn anh quá vô tư, hay giỡn quá trớn đôi khi khiến người khác khó chịu. Anh cứ giữ thói quen đó, đến một ngày trong lúc không biết giữ lời, anh đã nói với tôi những câu tục tĩu. Tôi cảm thấy sốc vì anh có thể nói như vậy nên nổi trận lôi đình với anh. Anh nói chỉ đùa chứ không có ý xúc phạm, rồi cho là tôi làm quá lên.