Giờ hai chỉ vàng bán làm sân hết, vợ chồng tôi ở gần nên gạo và thức ăn thường mua xuống cho ông, ngày nào cũng đáo qua xem bố cần gì. Thực lòng cả tôi và em gái kinh tế còn chưa dư dả cho lắm vì vẫn trả nợ làm nhà. Em tôi chưa có nhà cửa đoàng hoàng nhưng vẫn cố gắng, các cháu ăn gì ông ăn nấy. Thế nhưng lúc nào bố cũng nói “Chúng mày không lo cho tao”.
Rồi chuyện đất cát, trước đây bố nói cho chị em tôi mỗi người một suất, còn một suất bố ở có vấn đề gì thì bán. Giờ mới làm được sổ đỏ, bố không tính cho nữa, lúc thì dọa bán, lúc đòi cho người này, hiến tặng người kia. Chúng tôi thấy nản nên đề nghị nếu bố ký giấy tờ trước cho chị em tôi thì hai chị em sẽ hùn vốn chuyển nhà bếp, xây kiốt cho thuê để bố có tiền tiêu. Vậy mà bố cứ chần chừ, lờ đi rồi mắng mỏ, dọa vay tiền ăn chơi đập phá, rồi bán đất.
Chuyện xích mích bố con vẫn xảy ra, tôi không thể chịu đựng được cảnh bố vay tiền hoặc mua chịu mời người ta uống bia, uống rượu, sau đó nhắn tôi xuống trả. Vẫn biết bố của mình thì mình chịu nhưng tôi thấy mệt mỏi và bế tắc. Hàng tháng tôi chỉ có 4,2 triệu tiền lương dùng để chi mọi sinh hoạt và thức ăn cho gia đình bốn người, tiền chồng không thể lấy vì phải trả nợ hàng tháng, em gái thi thoảng mới gửi ra.