Một buổi tối tôi ở đó, khi con chị khóc, tôi bế cháu sang phòng mẹ con tôi dỗ dành để anh chị ngủ. Khi chị tỉnh dậy không thấy con đâu, chị sợ quá và tỏ thái độ với mẹ tôi. Mẹ tôi đã linh cảm điều gì đó không ổn. Mãi sau này, hỏi anh tôi, mẹ mới hay chị giận vì con dâu đẻ mà bà đi đi lại lại về quê, nghe đâu người nhà bố tôi có nói xấu mẹ với chị. Vậy là chị ôm mối giận trong vài năm trời. Mẹ ra chị chào, mẹ về chị chào, ngoài ra không nói chuyện, không cho bế cháu. Chị cũng chẳng cãi nhau tay đôi với mẹ chồng như nhiều người khác.
Mẹ tôi không dám ăn sáng, đợi chị ăn xong mới ăn nhưng chị dậy muộn, mẹ tôi nhịn đợi ăn trưa. Buổi trưa mang cơm vào phòng cho chị, đợi chị ăn xong mới ăn. Đến 15h chiều không thấy chị ăn, mẹ tôi hỏi “Nếu con ăn không hợp khẩu vị thì bảo để mẹ điều chỉnh, không ăn là không có sữa cho con bú”. Chị chả bảo có gì, vậy là mẹ tôi nhịn đến tối. Mẹ chị đến nấu chị mới ăn. Chị được cho rất nhiều hoa quả nhưng không mời mẹ con tôi, để thối cả thúng. Anh chị em ra thăm, mẹ con chị và cháu đóng cửa trong phòng không tiếp.
Có lần, tôi phơi quần áo ngoài lan can, có tiếng chuông cửa nhưng tôi không nghe thấy, chị bế con ra mở. Mẹ chị đến, thấy con gái vừa bế con, vừa mở cửa thấy thế, bà quát anh tôi “Nếu con cảm thấy không trông được vợ thì bảo mẹ một câu, để em phải ra mở cửa thế này”. Ba mẹ con tôi chết đứng, không biết nói gì trước thái độ của mẹ chị (mẹ tôi hơn mẹ chị gần 20 tuổi). Một phần vì chán, một phần vì nhớ chồng con nên tôi về nhà sớm hơn dự định. Tôi động viên mẹ ở lại mà thương bà vô cùng.