Sau khi dùng xong, mẹ tôi ngâm giặt cẩn thận để anh chị dùng sau này. Nhưng không, chị mua lại toàn bộ, không dùng đến. Ngày chị sinh, mẹ tôi đang ốm (viêm phế quản và đau răng) vẫn khăn gói quả mướp ra Hà Nội. Nhà tôi cách Hà Nội 60km, khi đi ngoài va ly quần áo, mẹ yêu cầu vợ chồng tôi chở thêm năm cái thùng xốp và đất mẹ đã chuẩn bị sẵn để trồng rau sạch trên chung cư cho anh chị và cháu. Mẹ dự định sẽ ở lại khoảng hai năm đến khi cháu tôi đi trẻ. Vì chị có mẹ đẻ, mẹ tôi lại ho liên tục nên không phải ở viện thường xuyên. Sáng sớm, mẹ tôi nấu nước chè xanh và cơm thịt nghệ rồi đi xe ôm vào viện. Trước khi vào, mẹ không quên đeo khẩu trang để không lây sang cháu. Thế mà chị không ăn cơm, mẹ chị bảo “Nấu thế này ai mà ăn được” (mẹ tôi thái nghệ thành miếng chứ không nghiền nhỏ như mẹ chị vẫn nấu).
Tâm sự tôi có người chị dâu trên thành phố thật buồn với chị ấy
Thế là từ những ngày sau, mẹ tôi chỉ nấu nước chè, còn cơm do dì của chị đảm nhận. Tôi cũng xin nghỉ phép ở cơ quan để ra với chị nhưng chỉ có nhiệm vụ là mang đồ về và giặt giũ. Thời điểm đó, mẹ tôi đau răng nên phải về nhà làm răng theo chỉ định của bác sĩ rồi lại ra Hà Nội luôn nhưng cũng chỉ như người thừa. Cuối cùng sau mấy ngày nằm viện, chị cũng được về nhà. Chị giữ con khư khư, không cho mẹ tôi bế hoặc chắc chị không thích. Chỉ mẹ chị mới được bế cháu và thay tã.