Tôi không để có con với anh vì tình hình như vậy có con càng rối, hơn nữa tôi không muốn có con với người mình không hề yêu. Chuyện vợ chồng với anh trước giờ chỉ là nghĩa vụ, tôi không cảm thấy ham muốn gần gũi chút nào, luôn kiếm cớ lảng tránh và bây giờ đã 2 tháng tôi không cho anh gần gũi. Ngay cả khi anh lại gần, ôm, nắm tay tôi cũng cảm thấy vô cùng khó chịu và đẩy anh ra, gắt gỏng với anh.
Tôi biết mình sai và quá đáng nhưng không thể kiềm chế việc mình đối xử không tốt với anh. Mỗi lần như vậy lại suy nghĩ, cảm thấy day dứt với anh và tự hứa dù không yêu anh cũng nên đối xử tốt vì anh đâu có lỗi gì nhưng tôi lại tiếp tục như vậy. Tôi cũng nhiều lần tâm sự thật với anh rằng đã sai vì cả 2 đều quá vội vàng khi cưới nhau, khi lấy anh tôi chưa kịp yêu và sống chung đến giờ tôi vẫn không thể yêu anh. Tôi cũng không biết tại sao cứ cáu gắt và đối xử không tốt, mong anh thông cảm và đừng buồn vì bản thân tôi làm vậy cũng đâu thấy vui sướng gì.
Tôi muốn anh tạm thời đừng gần gũi tôi nữa vì tôi cảm thấy gượng ép. Hãy sống như 2 người bạn một thời gian xem có chuyển biến gì không. Anh cũng đồng ý và đến nay đã 2 tháng không gần gũi. Tôi biết kéo dài như vậy chỉ là kế hoãn binh thôi, anh khó chịu lắm khi phải kiềm chế nhưng tôi biết làm sao khi bản thân không hề muốn gần gũi, thậm chí còn thấy chán ghét khi nghĩ đến phải làm chuyện đó với anh.