Tôi sống chung với nhà chồng vài tháng rồi chúng tôi ra ở riêng, gia đình bên chồng tôi đều là những người tốt, tôi không phải có bất cứ phàn nàn gì về họ. Chồng tôi đúng với những gì tôi cảm nhận lúc đầu, anh hiền lành nhưng càng sống chung, tôi càng nhận ra anh quá đỗi hiền lành, mọi việc tôi đều phải tự quyết định. Bây giờ tôi mới hiểu bản tính của anh vì trước đây cũng đâu tìm hiểu.
Anh thật thà quá mức, bạn bè đồng nghiệp đều có thể lợi dụng được anh. Anh là người không có lập trường, không có chính kiến, không quyết đoán, không biết giao tiếp, diễn đạt lời nói và ý muốn rất kém. Anh không thế nói một câu cho suôn sẻ để người nghe có thể hiểu ngay được, cứ diễn đạt lủng củng một cách chậm chạp và thường là không đầu không cuối.
Nói chuyện với ai anh cũng nói rất nhỏ, thậm chí phải hỏi lại mới nghe được. Có khách hay gặp người nhà của tôi anh vui vẻ vồ vập nhưng nói vài câu là hết, không còn chuyện gì để nói nữa. Tôi nhận ra tính cách anh quá nhạt nhẽo, quá mờ nhạt, thiếu tự tin, khô khan ít nói, cũng không biết hài hước dù chỉ 1 câu, làm việc gì cũng rất chậm chạp. Với mọi người, với gia đình anh, với tôi, anh giống như một cái bóng lặng lẽ. Tính cách tôi lại đối lập với anh.
Sống chung gần một năm nhưng tôi vẫn không thấy yêu anh dù chỉ một chút. Tôi đã rất cố gắng để có cảm giác yêu anh nhưng đành bất lực, bây giờ mới biết cảm giác không thể ép buộc trái tim mình yêu ai theo ý muốn. Tôi cố gắng trò chuyện với anh, rủ anh đi dạo, đi ăn, đi chơi với mong muốn tạo cảm giác gần gũi thương yêu nhưng phải thất vọng. Tôi và anh như 2 tâm hồn lạc lõng, không thể hòa hợp. Tôi cảm nhận được anh cũng có yêu tôi, ít ra cũng có tình cảm khi cưới, chỉ có tình cảm của tôi đối với anh xuất phát từ con số 0 và đến giờ vẫn vậy.
Tâm sự tôi chỉ thương hại chồng
Sở dĩ tôi cần phải có cảm giác yêu chồng vì sống với chồng mà không yêu, tôi không có hạnh phúc và đang từng ngày gậm nhấm nỗi đau khổ, chắc chỉ có những người giống hoàn cảnh của tôi mới hiểu rõ tâm trạng này. Tôi biết không thể yêu anh một phần vì trái tim không nghe lời, một phần vì có thể tính cách của anh như vậy nên tôi không thể yêu. Ngay cả cảm giác nể phục, tôn trọng anh tôi cũng không có làm sao thấy yêu được.